May mắn chính là, bạch xà không đặt Lăng Hàn vào mắt, bởi vì hắn quá yếu ớt.
Hung thú cường đại nhìn chằm chằm vào những lão quái Chân Ngã cảnh, trong ánh mắt của nó, khẳng định là bọn họ cướp đi trứng của mình, nó muốn đoạt lại dòng dõi bản thân, như vậy nhất định phải xử lý những người này.
Hung thú không có trí tuệ quá cao, nó chỉ dựa vào bản năng hành động mà thôi.
Kỳ thật, bạch xà mạnh thì mạnh nhưng chưa tới mức áp chế Chân Ngã cảnh, bằng không nó cũng không cần bỏ trốn. Nhưng các lão quái Chân Ngã cảnh không có lý do liều mạng với nó.
Trước đó có bảo tàng á thần thú, hiện tại thì sao? Bọn họ không thể vào cung điện, cho nên mất đi dục vọng chiến đấu.
Lăng Hàn lấy da Hư Không Thú ra, hắn khoác lên người trước mặt mọi người, sau đó thoải mái đi lên phía trước.
Như vậy cũng được?
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, đồng thời rất hâm mộ thủ đoạn che giấu của Lăng Hàn, hiện tại bạch xà đang chắn ngang trước mặt, bọn họ dám ra tay đuổi bắt Lăng Hàn?
Lại nói, bỏ lỡ cơ hội ngay từ đầu, bọn họ đã sớm không biết vị trí của Lăng Hàn, cho dù truy kích cũng không có kết quả.
Lăng Hàn không để ý lộ ra bí mật da Hư Không Thú, bởi vì đây cũng không phải là gương mặt thật của hắn, về sau gương mặt này sẽ không xuất hiện.
Sau khi đi vào khu vực an toàn, Lăng Hàn lại giải trừ ngụy trang, thong dong rời đi.
Hắn không rời khỏi tiên đảo, mà là tìm kiếm khắp nơi.
Nơi này có thật nhiều tiên dược, tự nhiên phải chiếm nhiều một ít.
Hắn thu hoạch không nhỏ, chẳng những nhận được tiên dược, còn có vật chất thần tính, kiếm được đầy bồn đầy bát, sau đó hắn mới lặng lẽ rời đi.
Trở lại Ma Nguyên vực, hắn bắt đầu luyện hóa đạo tiên hà thứ bảy.
Hắn tốn chút thời gian luyện hóa, cuối cùng đã đại công cáo thành.
Còn kém hai đạo, chỉ cần chiếm được hai đạo tiên hà, lại tu luyện tới Cửu Đỉnh đỉnh phong, Lăng Hàn sẽ xung kích Sinh Đan, đến lúc đó hắn có thể đi Đổng gia kết thúc ân oán.
Hắn tiếp tục tìm kiếm đầu mối hữu dụng, nơi này có bảo tàng ở khắp nơi, có cường giả truyền thừa, có tiên hà, có tiên dược, khó trách sau khi mở ra đã làm Bắc Thiên vực sôi trào.
A?
Hắn tìm được một đoạn tư liệu, cũng không phải “tin tức”, mà là “chuyện cũ”.
Ở khu vực trung tâm Ma Nguyên vực có một cổ điện, cánh cửa khóa chặt và rách nát không chịu nổi. Đừng nhìn nó rách nát giống như có một cơn gió thổi qua là sụp đổ, bao nhiêu năm qua không ai có thể tiến vào bên trong.
Nơi đó không có uy áp cường giả, chỉ là bức tường phổ thông lại có thể ngăn chặn mọi người.
Lăng Hàn hiếu kì, hắn quyết định đi xem.
Mấy ngày sau, hắn đi tới dải đất trung tâm Ma Nguyên vực, hắn dễ dàng tìm ra vị trí cổ điện.
Thật sự cổ xưa, bức tường đầy dấu loang lỗ do thời gian ăn mòn, có rất nhiều nơi không còn vôi bảo vệ lộ ra gạch bên trong, nhìn nó rất bình thường.
Theo lý đối mặt với cung điện như vậy, không nói tới Chân Ngã cảnh, tiểu nhân vật Phàm cảnh cũng có thể tùy tiện phá hủy.
Nhưng trên thực tế nó vẫn tồn tại, không người nào có thể tiến vào.
A?
Hắn kinh ngạc, bởi vì hắn nhìn thấy một người quen.
Tống Lam.
Mỹ nữ tuyệt sắc đi nơi nào cũng hấp dẫn ánh mắt mọi người, luôn luôn bị người ta vây quanh, nơi này cũng không ngoại lệ, nàng một thân váy dài trắng thuần, không chút phấn son nhưng lại xinh đẹp vô song, người nào gặp nàng cũng cảm thấy tim đập mạnh và không kìm nén được cõi lòng.
Bên cạnh nàng có hơn mười nam tử trẻ tuổi, có phong độ nhẹ nhàng, có khí thế kinh người.
Đủ tư cách ở bên cạnh nàng, khẳng định đều thiên kiêu vô cùng cao minh.
Lăng Hàn đã ngụy trang qua, không có người nào nhận ra hắn, bởi vậy, hắn thoải mái đi về phía trước, hắn đi tới bên cạnh cổng chính, đưa tay đẩy cửa.
Hắn dùng sức đẩy, hắn kinh ngạc phát hiện lực lượng của mình như ném đá vào biển rộng, tất cả biến mất trong nháy mắt.
Thú vị.
Hắn lui về phía sau một chút, hắn đánh ra một quyền vào cửa lớn, nhưng lực lượng này đánh vào cửa lớn giống như nước gặp bọt biển, bị hấp thu sạch sẽ.
Khó trách không ai có thể mở cung điện này, quả thật rất thần dị.
Nhưng nó nằm ở nơi này đã sớm hấp dẫn vô số thổ vân chú ý, hiện tại vẫn chưa mở ra, hiển nhiên nó đã không bị bọn họ chú ý tới nữa.
Chỉ có kẻ bên ngoài mới cảm thấy mới lạ, giống như Tống Lam, giống như Lăng Hàn đều là bị hấp dẫn tới. Ha ha, không cần lãng phí khí lực, ngươi không có khả năng mở ra.
Một thanh niên nói, hắn dùng tay vỗ tường. Không thể không cảm thán, lực lượng của năm tháng mới là cường đại nhất. Nhìn đi, chúng ta không phá hư chút nào, năm tháng lại có thể làm nó mục nát, cuối cùng sẽ có một ngày bức tường sụp đổ. Chỉ tiếc, khi đó chúng ta đã sớm hóa đạo rồi.
Hắn cố ý nói rất thâm trầm, giống như tạo thành khí tràng cho bản thân.
Lăng Hàn nhìn về phía cửa lớn, cười nói: Vì cái gì không đi tìm chìa khóa mở cửa lớn này?
Đúng thế!
Thật nhiều người gật đầu, đây là đạo lý đơn giản nhất, tại sao bọn họ không nghĩ ra?
Đây là bệnh chung của võ giả, giống như bọn họ đi thăm dò cổ mộ, nào có chủ nhân cổ mộ nào hoan nghênh bọn họ, khi còn sống còn cố ý lưu lại chìa khoá?
Cho nên, bọn họ gặp được động phủ hay cung điện, phản ứng bản năng chính là đánh vào. Nói nhảm, tòa cung điện này tồn tại không biết bao nhiêu năm, nếu như có thể tìm ra chìa khoá, còn chờ tới bây giờ hay sao?
Người trẻ tuổi trước đó bất mãn nói ra, cũng lườm Lăng Hàn.
Ta ở nơi này thâm trầm là cố ý ở biểu hiện trước mặt mỹ nữ một chút, ngươi xen vào làm gì?
Lăng Hàn nhìn hắn một lúc, thản nhiên nói: Ta chỉ nói có khả năng mà thôi, cho dù ngươi không tán thành cũng không cần phản bác như thế, không có người nào dạy ngươi lễ phép sao?
Người tuổi trẻ kia nổi giận: Lương Đông Khôi ta cần ngươi đến dạy làm người hay sao? Nếu như ngươi không quản tốt miệng của mình, ta không ngại dạy dỗ ngươi.
Lăng Hàn thản nhiên nói ra.
Lương Đông Khôi muốn xuất thủ, đã thấy Tống Lam đưa tay ngăn cản hắn lại.
Hắn cũng không dám mạo phạm giai nhân, vội vàng thu hồi nắm đấm.
Tống Lam nhìn về phía Lăng Hàn, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: Chúng ta từng gặp nhau chưa?
Trực giác của nữ nhân thật sự đáng sợ, bản thân mình ngụy trang như thế vẫn bị nàng nhận ra cái gì đó.
Lăng Hàn cười ha ha, nói: Có lẽ đã gặp qua trong mơ. Lớn mật! Làm càn!
Những người trẻ tuổi quát lớn, mỗi người cau mày, hiển nhiên không kìm nén được.
Đây chính là nữ thần của bọn họ, nhưng Lăng Hàn lại dám mở miệng đùa giỡn, bọn họ làm sao không giận, từng người có cảm giác như đang đội nón xanh.
Trên gương mặt xinh đẹp của Tống Lam bắn ra hàn quang lạnh lẽo, người này ngả ngón như thế, mặc dù Lăng Hàn cũng không có nói năng bậy bạ như vậy nhưng ý đùa giỡn lại rất rõ ràng. Được rồi, không cần chấp nhặt với hắn.
Nàng xoay người rời đi, lười nhác nhìn Lăng Hàn.
Nàng vừa đi, đám người trẻ tuổi cũng rời đi, không thể tiến vào cung điện, lưu lại nơi này làm gì?
Đương nhiên là đuổi theo nữ thần hiến ân cần, nhìn xem có cơ hội ôm mỹ nhân quay về hay không.
Thấy những người này rời đi, Lăng Hàn tươi cười, hắn cầm lấy một thanh chìa khóa thanh đồng trong tay.