Phùng Thiệu Lâm chạy nước đại, Lăng Hàn vẫn đuổi theo không bỏ.
Hắn cũng có bảo vật truy tung, cho nên hoàn toàn không thèm để ý, cứ chậm rãi đuổi theo phía sau, hắn không cho Phùng Thiệu Lâm cơ hội chữa thương.
Cứ như vậy, hai người rượt đuổi nhau suốt hai ngày.
Phùng Thiệu Lâm chật vật không chịu nổi, hai ngày lao nhanh, bí lực của hắn hao tổn rất lớn, hơn nữa hắn không thể khôi phục thương thế, thương thế chẳng những không chuyển biến tốt, hơn nữa đang biến xấu đi, hắn rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.
Xèo, hắn lao vào một khu rừng đá, phía trước lại xuất hiện một đống người.
Đúng dịp chính là, đó là đám người Phong Kế Hành.
So với lần trước, lúc đó Phùng Thiệu Lâm khí phách ngập trời, hiện tại hắn như chó nhà có tang, thật sự không thể so sánh nổi.
A, Phùng gia chủ?
Phong Kế Hành quay người nhìn sang, hắn rất ngạc nhiên, xảy ra chuyện gì?
Phùng Thiệu Lâm chính là cường giả Sinh Đan viên mãn, chiến lực có thể đạt tới bát trọng thiên, thậm chí còn mạnh hơn hắn nhiều, hiện tại hắn lâm vào thảm cảnh như thế, hắn đã gặp đối thủ cường đại cỡ nào?
Phùng Thiệu Lâm thở ra, nơi này có nhiều người như thế, có lẽ có thể ngăn chặn giúp hắn một chút, dù sao nơi này không thiếu truyền nhân đại giáo, trong tay cầm rất nhiều bí bảo, hắn cảm thấy kiêng kị không thôi.
Nhưng hắn có thể nói mình bị một tên Chú Đỉnh truy sát hay sao?
Nói đùa gì thế, Sinh Đan viên mãn bị Chú Đỉnh truy sát, có ai tin tưởng?
Sắc mặt hắn xấu hổ, hắn không nói một lời.
Đúng lúc này, Lăng Hàn đuổi theo phía sau. Lăng Hàn!
Nhìn thấy Lăng Hàn xuất hiện, đôi mắt Phong Kế Hành lộ ra sát khí lạnh như băng.
Hắn không nghĩ tới Lăng Hàn chính là người truy sát Phùng Thiệu Lâm.
Lăng Hàn nhìn sang Phong Kế Hành, hắn cười nhạt, thật đúng lúc gặp phải gia hỏa này.
Mặc dù hắn chưa bước vào Sinh Đan, nhưng muốn trấn áp Phong Kế Hành lại dễ dàng hơn rất nhiều. Cút ngay!
Hắn thản nhiên nói.
Phong Kế Hành cười ha ha, gương mặt hắn lạnh như băng, tiểu tử này nhiều lần đối đầu với hắn, thậm chí tranh đoạt cơ duyên của hắn, sát khí của hắn bộc phát tận trời. Muốn chết!
Hắn xuất thủ không hề cố kỵ, hắn đánh ra một chưởng mang theo ký hiệu thành phiến, thanh thế cực kỳ to lớn.
Lăng Hàn không sợ, hắn điểm ra một chỉ.
Chuyện này rất đơn giản, lại là dùng lực phá vạn pháp, tất cả ánh sáng và ký hiệu biến mất.
Cái gì?
Không chỉ Phong Kế Hành ngạc nhiên, ngay cả Tống Lam, Cát Tường Thiên bên cạnh cũng ngạc nhiên không nhỏ.
Quá trâu bò, Lăng Hàn chỉ là Chú Đỉnh mà thôi. Phong Kế Hành, ngươi trừ ỷ vào tu vi cao dọa người, ngươi còn có tài năng gì?
Lăng Hàn nói: Cho dù tu vi của ngươi hiện tại cao hơn ta, nhưng ở trước mặt của ta, ngươi không chịu nổi một kích. Ngươi!
Phong Kế Hành tức giận nhưng không thể không thừa nhận, thực lực của Lăng Hàn rất mạnh, hắn dễ dàng hóa giải một kích vừa rồi.
Tại sao lại như vậy?
Chú Đỉnh dựa vào cái gì mạnh như vậy? Không nên đắc ý quá sớm!
Hắn lập tức áp sát Lăng Hàn, lần này hắn vận dụng kỹ pháp Thánh cấp, chiến lực tăng lên rất nhiều, chiến lực tam trọng thiên tăng lên lục trọng thiên.
Chiến lực như vậy rất khủng bố, cho dù là Sinh Đan hậu kỳ bình thường cũng chỉ có chiến lực như thế.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ có thể tạm thời bộc phát ra chiến lực cường đại như vậy, hắn không thể liên tục vận dụng tiên thuật Thánh cấp.
Lăng Hàn đối chọi gay gắt, hắn vận dụng Chiến Thần tam thức va chạm với Phong Kế Hành.
Lực lượng của hai người tương đương, cho nên phải xem ai nắm giữ kỹ pháp mạnh hơn, hiện tại sử dụng hai kỹ pháp Thánh cấp va chạm với nhau.
Nhưng Chiến Thần tam thức chỉ là Thánh thuật rất thô thiển, thậm chí có thể là bản thiếu, nó còn mạnh hơn kỹ pháp cấp Tôn Giả nhưng so với Thánh thuật của Phong Kế Hành thì không đáng nhắc tới.
Sau một kích, Lăng Hàn lui lại mấy bước. Ha ha, không gì hơn thế này!
Phong Kế Hành cười lạnh. Thật không biết ngươi đắc ý cái gì.
Lăng Hàn lắc đầu, nói: Không nên quên, ta chỉ là Chú Đỉnh.
Ngươi cũng được xem là Chú Đỉnh?
Phong Kế Hành muốn nhổ nước bọt, tại sao lại có Chú Đỉnh biến thái như vậy?
Hắn lại vận dụng Thánh thuật, nhưng lần này có một tia thần mang đánh tới.
Phong Kế Hành đã luyện hóa một đạo tiên hà hòa vào Tiên Đỉnh, hiện tại bước vào Sinh Đan, uy năng tiên hà cũng theo nước lên thì thuyền lên, lực phá hoại kinh người.
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn đánh ra một quyền.
Ầm!
Thần mang lao tới trước người của hắn liền là bị Tiên Đỉnh hóa giải uy năng.
Phốc, đã xảy ra chuyện gì?
Phong Kế Hành không thể tiếp nhận, hắn đạt được tiên hà cao giai, sau khi luyện hóa, uy lực của thần mang có thể sánh bằng kỹ pháp Thánh cấp, bởi vậy hắn có được hai môn Thánh thuật.
Nhưng kết quả thế nào?
Hai môn Thánh thuật cùng oanh kích, Lăng Hàn lại có thể dùng một quyền hóa giải dễ dàng.
Hắn làm sao có thể tiếp nhận cho được?
Nếu như cho phép Phùng Thiệu Lâm nói, đây là việc không thể bình thường hơn được nữa, không thấy hắn có chiến lực bát trọng thiên cũng phải bỏ chạy chật vật hay sao? Ngươi tính là cái gì chứ.
Lăng Hàn mỉm cười: Phong Kế Hành, ngươi có cảnh giới cao nhưng không thể áp chế ta, thậm chí còn bị ta chà đạp, ta không rõ vì sao ngươi tự nhận là đệ nhất thiên tài Bắc Thiên vực.
Phong Kế Hành tức giận, hắn cũng không phải tự xưng đệ nhất thiên tài, hơn nữa hắn lúc trước là đệ nhất thiên tài Chú Đỉnh cảnh, trong Sinh Đan cảnh sẽ có thiên tài đứng đầu khác. Dám xem thường ta!
Hắn giết tới, sắc mặt của hắn hiện tại rất hung ác.
Lăng Hàn phát động sát khí xung kíchhắn làm Phong Kế Hành ngẩn ra, sau đó hắn phát động cường công, hắn chỉ đánh vài chiêu đã ép Phong Kế Hành lâm vào hạ phong.
Đám người Tống Lam há hốc mồm, Lăng Hàn có thể vượt cảnh giới đấu với Sinh Đan đã là chuyện khó tin, nhưng hắn còn có thể đánh bại thiên kiêu đỉnh cấp như Phong Kế Hành, việc này quá điên cuồng.
Phùng Thiệu Lâm thấy thế cũng chuẩn bị chạy đi.
Xèo, Lăng Hàn không cường công Phong Kế Hành, hắn nhảy sang chặn đường Phùng Thiệu Lâm.
Cái gì!
Tất cả mọi người kinh hãi, Lăng Hàn muốn chết hay sao, dám chủ động xuất thủ với cường giả Sinh Đan viên mãn, hắn ngại mạng mình quá dài hay sao?
Ngay cả Phong Kế Hành cũng cười lạnh, lực lượng Lăng Hàn chỉ tương đương với hắn, nhưng hắn dám đối đầu với Sinh Đan viên mãn, Lăng Hàn sẽ bị miểu sát ngay lập tức.
Đúng là không biết sống chết.
Nhưng mà, mọi người nhìn thấy một việc khó tin, Phùng Thiệu Lâm không dám tiếp chiêu, hắn xoay người bỏ chạy.
Phong Kế Hành:...
Tống Lam:...
Cát Tường Thiên:...
Lăng Hàn vận dụng sát khí xung kích, thân thể Phùng Thiệu Lâm dừng lại không tiến, Lăng Hàn vận dụng ba đại chiêu của mình.
Hỗn Độn Thần Lôi, thần thí trên Tiên Đỉnh và Yêu Hầu quyền.
Việc này quá kinh khủng, mặc dù Phùng Thiệu Lâm tận lực trốn tránh, đối kháng nhưng hắn bị đánh phun máu liên tục.
Trời ơi!
Nhìn thấy cảnh này, mỗi người muốn mắng đầy thô tục, thì ra kẻ truy sát Phùng Thiệu Lâm không người khác, chính là Lăng Hàn.
Chuyện này quá điên cuồng, tại sao một tên Chú Đỉnh có thể mạnh đến tình trạng như vậy?
Phong Kế Hành có cảm giác bị người ta tát vào mặt, nóng rát và đau đớn.
Trong mắt hắn, Phùng Thiệu Lâm là cường giả, hiện tại hắn bị Lăng Hàn truy sát, bị đánh thổ huyết, hắn còn dám xem thường Lăng Hàn?
Ha ha, cười rơi răng hàm.