Mỹ nữ kia hừ một tiếng, bàn tay của nàng chém vào mạch môn của Lăng Hàn.
Một chưởng rơi xuống, cánh tay phải của Lăng Hàn trầm xuống nhưng đầu ngón tay vẫn chà xát vào ngực mỹ nữ.
Trong lúc nhất thời, toàn trường im lặng.
Ta nói huynh đệ, ngươi đã tẩu hỏa nhập ma nhưng bản tính phong lưu không thay đổi chút nào.
Đại Hắc Cẩu lập tức cảm thán, rõ ràng đang cố ý kéo cừu hận.
Lăng Hàn lại không biết, hắn chỉ dựa vào bản năng phản kích, hoàn toàn không biết đối phương là nam hay nữ
Nghe được câu này, vẻ mặt đám người gần đó tức giận.
Thật quá mức, thật quá mức, dám ra tay với nữ thần của bọn họ! Khốn kiếp, có phải ngươi đang giả vờ để ăn đậu hủ hay không?
Nhưng nữ thần của bọn họ đã bước vào Sinh Đan cảnh, làm sao có thể bị một Chú Đỉnh chiếm được tiện nghi?
Tê, gia hỏa này thật mạnh!
Mỹ nữ tên là Hà Nhã Phù, mặc dù không có thể tiến vào Tuyệt Sắc bảng nhưng lại được công nhận là đệ nhất mỹ nữ của tinh thể này, hơn nữa đã bước vào Sinh Đan cảnh, thiên phú võ đạo kinh người.
Nàng đầu tiên là giật mình, bởi vì Lăng Hàn phát ra khí tức chỉ là Chú Đỉnh, nhưng lực lượng của hắn vô cùng cường đại, gần như không kém gì nàng, nhưng ngay sau đó nàng sinh ra lửa giận rất lớn.
Nàng bị người ta tập kích bộ ngực!
Mặc dù chỉ chà xát qua lớp quần áo, nhưng thân thể băng thanh ngọc khiết của nàng sẽ cho phép nam nhân làm bẩn hay sao?
Nàng quát một tiếng và xuất thủ lần nữa.
Lần này không phải kiểm tra Lăng Hàn, mà là tức giận công kích.
Lăng Hàn dựa vào bản năng xuất thủ ngăn cản, hiện tại hắn không có tính công kích, nhưng lực lượng nguyên thủy đạt tới tam trọng thiên, cho dù không toàn lực ứng phó cũng không thua gì Hà Nhã Phù.
Bành! Bành! Bành!
Hai người không ngừng va chạm với nhau, bàn tay mềm mại tuyết trắng của Hà Nhã Phù còn cứng hơn tiên kim, nàng không ngừng xuất chưởng.
Mặc kệ nàng công kích như thế nào, nàng vẫn không phá được phòng ngự của Lăng Hàn.
Trên thực tế, đừng nói nàng chỉ là Sinh Đan sơ kỳ, lực lượng nguyên thủy chỉ là nhị trọng thiên, cho dù lực lượng của nàng vượt qua Lăng Hàn mấy trọng thiên cũng vô dụng, bởi vì Lăng Hàn còn có Tiên Đỉnh duy nhất, có thể hấp thu tất cả lực lượng oanh kích dưới lục trọng thiên, cho nên nàng không thể làm gì được Lăng Hàn.
Hà Nhã Phù không ngừng công kích, nàng đã ý thức được Lăng Hàn cũng không phải là cố ý chiếm tiện nghi của nàng, mà là thực sự lâm vào ở một loại trạng thái si ngốc, nhưng hắn trong trạng thái như vậy lại bằng vào bản năng ngăn cản nàng, hơn nữa hắn còn không thua.
Thực lực gia hỏa này quá kinh người, Chú Đỉnh có thể mạnh đến tình trạng như thế?
Sau khi đánh nửa ngày, Hà Nhã Phù đã dừng tay.
Tiếp tục đánh cũng không có ý nghĩa, nàng hoàn toàn không áp chế nổi Lăng Hàn.
Đại Hắc Cẩu ở bên cạnh nói rất chững chạc đàng hoàng nhưng không có chút đứng đắn nào.
Hà Nhã Phù giận dữ, nàng giận dữ xuất chưởng về phía trước.
Đại Hắc Cẩu cũng không phải Lăng Hàn, cho dù Hà Nhã Phù cũng không hề sử dụng toàn lực, nhưng Sinh Đan cảnh xuất thủ lại không thể làm gì?
Ầm, Đại Hắc Cẩu lập tức bò dưới mặt đất, nó lăn mười mấy vòng mới dừng lại.
Rốt cuộc nó cũng biết kết quả xấu khi miệng tiện. Đi, chúng ta đi sào huyệt hung thú. Hà Nhã Phù xoay người lại và nói với mọi người.
Mọi người xuất phát đi tới sào huyệt hung thú, có người biết địa phương, nên đi trước. Đúng rồi, đó là hung thú gì?
Đại Hắc Cẩu không nhịn được hỏi một câu, nó lập tức xông tới hỏi mọi người. Một đầu đại thú Sinh Đan hậu kỳ.
Có người nói: Nơi này của chúng ta có bốn Sinh Đan, hơn nữa cũng chỉ có một người đạt đến Sinh Đan trung kỳ, cho nên chúng ta nhất định dựa vào sở trường ngăn cản nó. Không cần lo lắng, nghe nói khối Phong Lâm thạch kia rất lớn, đầy đủ chúng ta phân.
Đúng là như thế?
Đại Hắc Cẩu nói thầm, nó từ xưa tới nay hãm hại người không đền mạng, cho nên, phàm là gặp phải việc gì nó sẽ nghĩ biện pháp trước, trong đó có ẩn chứa âm mưu hay không.
Không có biện pháp, thuần túy là bản tính cho phép.
Nhưng mọi người đều hào hứng, cho rằng những người bọn họ liên thủ là có thể xử lý đại thú Sinh Đan hậu kỳ, hoàn toàn không có vấn đề. Hi vọng như thế.
Đại Hắc Cẩu nói nhỏ, nghĩ đến bên người còn có Lăng Hàn, nó đã an tâm không ít, bởi vì nó cũng biết át chủ bài của Lăng Hàn, vạn nhất không được còn có Thiên Đạo Hỏa, Tôn Giả gặp phải cũng bỏ chạy.
Không bao lâu, bọn họ đi tới sơn cốc nhỏ, sào huyệt hung thú ở bên trong. Cẩn thận.
Bọn họ đều vận dụng pháp khí, dù sao phải đối mặt một đầu đại thú Sinh Đan hậu kỳ, không thể không cẩn thận. Ngang!
Một tiếng thú rống vang lên, bành bành bành, mặt đất rung động rất mạnh, chỉ thấy một con dã thú to lớn lao tới, nó nhìn như giống gấu, toàn thân mọc ra gai nhím, mỗi một cây dài gần một trượng, nhìn nó rất khủng bố.
Hung thú Sinh Đan cảnh hậu kỳ, nó vừa rống to đã làm mọi người sợ hãi. Theo ta lên!
Hà Nhã Phù nhảy ra, nàng ra lệnh một tiếng, còn có ba tên thiên tài Sinh Đan cảnh cũng đứng ra, bọn họ là chủ lực ngăn cản đại thú, bảo các Chú Đỉnh đi cản Sinh Đan hậu kỳ đại thú, tỷ lệ tử vong sẽ cao đến mức đáng sợ.
Mọi người hành động, đại thú lập tức giết tới.
Chuyện này rất thuận lợi, cái gọi là kiến nhiều cắn chết voi, huống chi mọi người đều là con kiến hùng mạnh, hoàn toàn có thể nói là sói, bầy sói vây công mãnh hổ cũng đủ xé nát con hổ.
Việc này nằm trong dự kiến của mọi người, bởi vậy mọi người cũng không có đặc biệt hưng phấn, tất cả đều mong muốn có được Phong Lâm thạch, việc này càng làm mọi người kích động hơn.
Bảo vật như thế, bỏ ra chút công sức cũng đáng.
Bọn họ đi tới cuối sơn cốc, quả nhiên phát hiện ra một khối đá lớn bằng đầu người ở bên cạnh sào huyệt hung thú. Phong Lâm thạch!
Có người kêu lên, khó nén kích động.
Thứ này có thể gia tốc thai nghén Tiên Đan, tiết kiệm thời gian trăm năm tu luyện nên vô cùng trân quý. A, tình huống như thế nào?
Đại Hắc Cẩu cũng tiến lên, nó nhìn về phía sau và lộ ra cảnh giác.
Mọi người quay đầu lại, mọi người rất kinh ngạc.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy băng thiên tuyết địa.
Sao lại có thể như thế?
Bọn họ vừa mới đi tới là vùng núi rất bình thường, vì cái gì biến thành thế giới băng tuyết? Trận pháp!
Có người kêu lên. A, Phong Lâm thạch đâu!
Lại có người kêu lên.
Tất cả mọi người quay đầu lại, nhìn thấy khối kỳ thạch đã biến mất không còn bóng dáng.
Đang yên đang lành, tại sao tảng đá lại biến mất? Ai giấu đi?
Có người rất kích động kêu lớn.
Việc này dẫn phát nội loạn, ngươi chỉ trích ta giấu đi, ta chỉ trích ngươi vụng trộm đánh cắp, vào lúc này hào khí giương cung bạt kiếm, người người đều cảm thấy trừ mình ra, những người khác đều là đối tượng bị hoài nghi.
Đại Hắc Cẩu xùy một tiếng, lắc đầu: Một đám đần độn, rõ ràng đã rơi vào trong cạm bẫy lại còn tự giết lẫn nhau, nếu các ngươi không chết sớm thì chính là ông trời không có mắt.
Câu này của nó thành công chọc giận mọi người, từ đó có không ít người nhìn chằm chằm vào nó.