Xèo, đúng lúc này, một bóng người lại xuất hiện.
Phản ứng đầu tiên của Lăng Hàn chính là người Chiến Thần cung giết tới, hắn đã chuẩn bị lợi dụng địa mạch bỏ chạy, hắn lại kinh ngạc phát hiện, hắn nắm giữ loại kỹ pháp này mới nửa ngày, tại sao người Chiến Thần cung đã biết rồi?
Trong nháy mắt sau đó, Lăng Hàn đã an tâm, bởi vì người tới cũng không phải sát thủ Chiến Thần cung, mà là Cửu Sơn Tôn Giả.
Tiểu tử, ngươi đã chết một lần.
Cửu Sơn Tôn Giả trầm giọng nói.
Lăng Hàn kinh ngạc, ta không nhận ra lão nhân ngươi hay sao? Sai, sở dĩ sát thủ Chiến Thần cung làm người ta khó lòng phòng bị chính là vì bọn họ không chỉ am hiểu đánh lén, hơn nữa còn biết ngụy trang thành người quen thuộc bên cạnh ngươi, làm cho ngươi mất đi phòng bị và một kích đắc thủ.
Cửu Sơn Tôn Giả nói.
Lăng Hàn gật đầu, sau đó hắn làm ra thái độ phòng ngự: Vậy ngươi bây giờ có phải là ngụy trang hay không?
Cửu Sơn Tôn Giả bật cười, tên tiểu bối này không làm cho người ta bớt lo, đi ra ngoài một lần lại chọc Chiến Thần cung. Thật không nghĩ tới, ngươi đã nắm giữ tinh bộ.
Hắn cảm thán nói: Như vậy, bản tôn an tâm, cho dù ngươi không địch lại vẫn có cơ hội bỏ chạy. Tinh bộ? Chẳng lẽ ngươi không biết thứ này gọi là tinh bộ sao?
Lăng Hàn thế mới biết, pháp thuật mượn nhờ địa khí thuấn di là tinh bộ.
Cũng phải, di chuyển trong tinh thể không phải gọi là tinh bộ hay sao? Trẻ tuổi như vậy đã là trận đạo tông sư!
Cửu Sơn Tôn Giả cảm khái: Võ, đan, trận, tinh thông mọi thứ, đạo đạo là thiên tài, tại sao có thể có dạng yêu nghiệt như ngươi chứ? Quả thực là biến thái.
Đây là khen hay sao? Ách, xem như khen đi.
Da mặt Lăng Hàn rất dày, hắn gật đầu, cũng vui vẻ nhận lấy lời khen của Cửu Sơn Tôn Giả. Ban đầu bản tôn dự định làm người hộ đạo cho ngươi, không nghĩ tới tiểu tử ngươi nắm giữ tinh bộ, lần này bản tôn đã yên tâm.
Cửu Sơn Tôn Giả còn nói thêm.
Lăng Hàn cảm thấy nội tâm ấm áp, nói: Cảm ơn tiền bối quan tâm. Cho dù ngươi nắm giữ tinh bộ cũng không thể chủ quan.
Cửu Sơn Tôn Giả nói: Chiến Thần cung có thể tung hoành nhiều năm như vậy, danh xưng không người không dám giết, không người không thể giết, tuyệt đối không phải là thổi phồng. Đúng.
Lăng Hàn gật đầu, đương nhiên hắn biết lão nhân có thiện ý nhắc nhở hắn. Tốt rồi, trở về đi.
Cửu Sơn Tôn Giả phất tay, hắn hết sức hài lòng.
Chiến Thần cung đúng là đáng sợ, nhưng trong lịch sử có không ít người bị Chiến Thần cung hạ tất sát lệnh nhưng cuối cùng vẫn sống thật tốt, dạng người như vậy cuối cùng đều thành Thánh Nhân
Trải qua trắc trở và áp lực như thế, người như vậy sẽ kích phát tiềm lực kinh người.
Cho nên, chỉ cần Lăng Hàn không chết, hắn tuyệt đối có thể thành Thánh.
Lăng Hàn trở lại Cửu Dương Thánh Địa, lúc này, đám người Nữ Hoàng cũng phát hiện hắn xuất quan, bọn họ đi tới thăm hắn. Hiện tại ta tu thành tinh bộ, cho dù là Tôn Giả cũng khó làm ta bị thương.
Lăng Hàn nói, nơi này đều là người trong nhà, hắn không cần cấm kỵ.
Nữ Hoàng, Đại Hắc Cẩu đều gật đầu, mặc dù Chiến Thần cung có sát thánh nhưng giết một Sinh Đan còn phải xuất động Thánh Nhân, Chiến Thần cung quá phế vật rồi.
Hơn nữa, Chiến Thần cung lần trước thất bại chỉ là Sinh Đan, nói không chừng sẽ phái ra kim bài sát thủ hoặc sát thủ chí tôn trong Sinh Đan cảnh, chờ bọn họ thất bại sẽ xuất động cấp bậc Chân Ngã cảnh, làm gì có việc vừa ra tay đã phái Thánh Nhân?
Tất cả mọi người yên lòng.
Không qua bao nhiêu người, đám người Lâm Lạc, Chu Hằng đã chào từ biệt Lăng Hàn, bọn họ dự định xông xáo tinh không.
Ở trong Thánh Địa, mặc dù bọn họ không lo tài nguyên tu luyện nhưng chỉ có thể đúng quy đúng củ, muốn đạt được U Linh Hồn Tinh, Thông Linh Đạo quả cần phải dựa vào mình cướp đoạt, mà không phải ai ban cho ngươi.
Bọn họ đều là chí tôn trong Nguyên thế giới, làm sao có thể cam tâm làm người bình thường?
Cho nên, bọn họ sẽ xông xáo một phen.
Lăng Hàn sẽ không phản đối, hắn truyền thụ toàn bộ công pháp Cổ Dương Thiên kinh Sinh Đan cảnh cho bọn họ, đáng tiếc nếu hắn có thể tiến thêm một bậc, hắn có thể đạt được Cổ Dương Thiên kinh hoàn chỉnh, từ đó truyền thụ trong một lần.
Cũng không vội, đám người Lâm Lạc không phải một đi không trở lại.
Đưa tiễn đám người Lâm Lạc rời đi, Lăng Hàn cũng sinh ra một ít tâm tư.
Chờ đợi trong Thánh Địa sẽ không thiếu tài nguyên, nhưng cũng không thể đạt được bảo vật cao cấp nhất.
Hắn không ngừng tìm kiếm trên tinh võng, chỗ nào ở cử hành đại hội luận võ, chỗ nào có di tích cổ mở ra, tin tức cũng có nhưng khoảng cách quá xa, chờ hắn chạy đến thì tranh tài xong rồi, di tích cổ cũng sớm bị đào sạch.
Hắn thở dài, rảnh rỗi đến mức xương cốt đau.
Đã như vậy, hắn cứ ở chung với kiều thê, bình tĩnh trân quý như thế, thời gian rất tươi đẹp.
Nhưng đây là việc hi vọng xa vời, Cát Tường Thiên biết được hắn xuất quan, nàng dự định chạy tới siêu độ hắn, tiếp dẫn hắn vào Phật tộc.
Việc này đã làm phiền Lăng Hàn, hắn có xúc động muốn đánh Thánh Nữ Phật tộc.
Hai ngày sau, Đại Hắc Cẩu chạy tới. Tiểu Hàn tử, sự kiện lớn, sự kiện lớn!
Chó chết này rất hưng phấn. Thế nào, ngươi phát hiện chó cái cùng thuộc tính với ngươi?
Lăng Hàn được lý không tha người. Đi đi đi, ít nói đùa tục tĩu với Cẩu gia!
Đại Hắc Cẩu phất phất móng vuốt, nói: Vị trí Thiên Vũ Tôn Giả tọa hóa hiện thế! Thiên Vũ Tôn Giả?
Lăng Hàn không cảm thấy quá kích động, dù sao hắn không chỉ tu hành một môn Đế thuật, nắm giữ Thánh thuật không ít, hắn không quá mức đặt truyền thừa Tôn Giả vào trong lòng.
Đương nhiên, có cơ hội thì không thể phí phạm. Tiểu Hàn tử, lần này ngươi ếch ngồi đáy giếng.
Đại Hắc Cẩu nói: Ngươi có biết tổ tiên Thiên Vũ Tôn Giả là ai không? Ai? Lăng Thiên Tổ Vương!
Đại Hắc Cẩu dùng lời lẽ phấn khích nói ra.
Lăng Hàn lúc này mới giật mình.
Tổ Vương!
Nói cách khác… Không sai, Thiên Vũ Tôn Giả nắm giữ Lăng Thiên Tổ Vương truyền thừa.
Đại Hắc Cẩu nói: Tiểu Hàn tử, ngươi thử tưởng tượng, Tổ Vương truyền thừa đấy, trong đó có bao nhiêu bảo vật. Lăng Thiên Tổ Vương chỉ có một hậu nhân là hắn sao?
Lăng Hàn cảm thấy kỳ quái. Đúng thế.
Đại Hắc Cẩu nói: Con cháu của Lăng Thiên Tổ Vương có nhân khẩu thưa thớt, cho nên, Thiên Vũ Tôn Giả vừa tọa hóa, truyền thừa của Lăng Thiên Tổ Vương xem như đoạn tuyệt.
Lăng Hàn cảm thấy thổn thức, lại nói Cửu Dương Thánh Nhân bại bởi Lăng Thiên Tổ Vương, không thể đăng Đế, nhưng tốt xấu gì cũng có Cửu Dương Thánh Địa truyền thừa, vạn cổ bất diệt.
Nhưng Lăng Thiên Tổ Vương thì sao?
Chỉ để lại một cái truyền thuyết.
Nghĩ tới Hầu ca cũng thế, Đấu Chiến Thánh Hoàng không phải bá chủ thời đại hay sao, nhưng đến đời này, con cháu đời sau bị trấn áp dưới núi, nếu không phải cố kỵ hắn còn chưa chết triệt để, Hầu ca đã sớm xong đời từ nhiều năm trước. Tiểu Hàn tử, có đi hay không? Đương nhiên đi.
Lăng Hàn cười nói, hắn đang rãnh rỗi không có việc gì làm.