Trên thực tế, Lăng Hàn cực kỳ khó chịu.
Ban đầu là Thích Vĩnh Minh, tiếp theo là Liễu Dật Minh, Liễu Khai Tể, tất cả ỷ vào tu vi cao, chiến lực mạnh, muốn ra tay thì ra tay, thật xem hắn như tượng đất không nóng tính hay sao?
Đối với những người khiêu khích mình, Lăng Hàn sẽ đánh trả, đánh tới khi đối phương chịu phục mới thôi.
Nhưng bây giờ ba người này không làm gì được hắn lại cảm thấy cực kỳ mất mặt, nhưng Lăng Hàn không thể tự tay đánh bọn họ, hắn cực kỳ không hài lòng.
Tốt, nhân lúc các Thánh Nhân, Tôn Giả đang tìm hiểu, hắn đi luyện hóa Dưỡng Hồn Thạch, trùng kích Sinh Đan hậu kỳ.
Nếu hắn bước vào Sinh Đan hậu kỳ, dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, lực lượng nguyên thủy sẽ đạt tới nhị thập ngũ trọng thiên, khi đó dùng Hỗn Độn Tiên Đan kéo thấp chiến lực của đám ngườiThích Vĩnh Minh, Liễu Dật Minh, song phương sẽ có lực lượng nguyên thủy ngang nhau.
Lực lượng tương đương, có ai đánh lại Lăng Hàn?
Lăng Hàn tìm một lý do, hắn cáo từ Trì Mộng Hàm và Trì Đáo, sau đó một mình rời khỏi nơi đây.
Nơi này không có nơi ẩn nấp, nhưng khắp nơi đều là sương mù ngăn cách thần thức, người khác muốn tìm được hắn cũng khó khăn.
Tốt, bế quan tại đây đi.
Lăng Hàn lấy ra Dưỡng Hồn Thạch, hắn bắt đầu luyện hóa.
Hai tay của hắn nắm Dưỡng Hồn Thạch, vận chuyển Cửu Dương Thiên Kinh rút tinh hoa cho mình dùng.
Một lực lượng không rõ tên rót vào cơ thể của hắn, hắn lại cảm giác lực lượng kia đang trùng kích, là gì?
Đây là đạo tắc sao?
Lăng Hàn thầm nghĩ, kỳ thật Sinh Đan cảnh đã tiếp xúc đến đạo tắc, nhưng võ giả cảnh giới này rất mông lung, rõ ràng đụng chạm đến nhưng không hiểu gì cả.
Giống như ngươi biết ăn thịt dinh dưỡng tốt, nhưng vì cái gì dinh dưỡng tốt, rất nhiều người không rõ đạo lý trong đó.
Mặc kệ nó, cứ tăng cảnh giới lên rồi nói sau, đến Chân Ngã cảnh, tự nhiên sẽ hiểu ra.
Được Dưỡng Hồn Thạch tẩm bổ, tốc độ Hỗn Độn Tiên Đan lớn mạnh cực nhanh.
Lăng Hàn vốn đã tiếp cận Sinh Đan trung kỳ đỉnh phong, hiện tại được Dưỡng Hồn Thạch trợ giúp, hắn nhanh chóng bước qua một bước này và tu đến Sinh Đan trung kỳ viên mãn.
Hắn cần bước ra một bước mấu chốt, đột phá Sinh Đan hậu kỳ.
Lăng Hàn buông Dưỡng Hồn Thạch, đột phá Sinh Đan hậu kỳ không cần dùng đồ chơi này.
Hắn ngồi xếp bằng như là một khối đá, cũng không vội đột phá, mà là dò xét bản thân, hắn xem cảnh giới này đã tu đến cảnh giới hoàn mỹ vô khuyết hay không
Hiện tại tu chỉnh còn dễ hơn sau này cả trăm lần, thậm chí có chút chưa đủ không thể đền bù, hoặc cần dùng Thánh Dược chữa trị.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bốn ngày qua đi.
Lăng Hàn rùng mình, trong nội tâm cảm nhận có nguy cơ.
Quỷ Ảnh Bộ!
Đột nhiên hắn kịp phản ứng, đang có người dùng Quỷ Ảnh Bộ tiếp cận hắn.
Sát thủ Chiến Thần cung.
Hừ, không nghĩ tới nơi này có người Chiến Thần cung, có lẽ hắn tới đây thám hiểm, sau đó ngoài ý muốn phát hiện ra vị trí của hắn.
Trước kia Lăng Hàn vẫn ở cùng một chỗ với đám người Trì Mộng Hàm nên tên sát thủ kia không có cơ hội ra tay, nhưng hiện tại Lăng Hàn hành động, hắn không ám sát mới là việc lạ.
Vì cái gì qua vài ngày mới tới đây?
Đơn giản, bởi vì nơi này có huyết vụ ngăn cách thần thức và tầm mắt, muốn tìm hắn cần tốn thời gian rất dài.
Lăng Hàn cười lạnh, thật xấu hổ, hắn cũng biết Quỷ Ảnh Bộ, thậm chí còn là bản đầy đủ, đến lúc đó đột nhiên thi triển, không biết là ai dọa ai.
Hắn rất chờ mong đấy.
Hắn bình thản, thậm chí còn không động ngón tay.
Sát thủ kia đang tiếp cận, sau khi xuất hiện sau lưng Lăng Hàn, sau đó hắn kích phát pháp khí, lợi kiếm sáng lên và tỏa ra khí tức khủng bố.
Thanh kiếm này xem như thượng thừa trong pháp khí tam tinh, với tư cách một gã sát thủ, hắn yêu cầu “công cụ” rất cao.
Trong nháy mắt lợi kiếm đâm xuống, hắn lại phát hiện Lăng Hàn biến mất.
Biến mất!
Có khả năng sao?
Một người sống đột nhiên biến mất, chuyện ma quái hay sao?
Đang tìm ta sao?
Vào lúc hắn đang mờ mịt không hiểu, sau lưng có giọng nói vang lên.
Lăng Hàn!
Ahhh, thực sự là chuyện ma quái.
Hắn phản ứng không thể nói không nhanh, kiếm của hắn lập tức đâm về phía sau.
Người đâu?
Bỗng nhiên hắn phát hiện không có ai cả.
Nội tâm của hắn lạnh buốt, quá quỷ dị, lông tơ trên người hắn dựng đứng. Vẫn còn tìm ta sao?
Lúc này, sau lưng hắn lại xuất hiện giọng nói của Lăng Hàn.
Sát thủ kia xoay người lần nữa, xoát, hắn đánh ra một chưởng nhưng kiếm lại đâm hướng khác
Cho dù chưởng hay kiếm đều đánh hụt.
Hắn cố trấn định lại, Quỷ Ảnh Bộ trốn vào trong cái bóng, hắn di động vài bước và dừng lại.
Tạo nghệ Quỷ Ảnh Bộ của hắn còn chưa đạt tới đỉnh phong, cho nên trạng thái di động vẫn sinh ra không khí, chỉ cần cẩn thận dò xét sẽ phát hiện, nhưng một khi hắn bất động sẽ không có sơ hở.
Hắn đang đợi, đợi Lăng Hàn hiện thân, sau đó hắn tìm cơ hội giáng một kích trí mạng. Ha ha, chúng ta bây giờ đang chơi một trò chơi, gọi là chơi trốn tìm.
Lăng Hàn lại lên tiếng, bóng người hắn xuất hiện cách đó không xa, nhưng thời điểm sát thủ kia ý định ra tay, Lăng Hàn lại biến mất lần nữa.
Sát thủ kia đổ mồ hôi lạnh, bởi vì hắn nhìn thấy rõ ràng, thủ đoạn nấp vào cái bóng của hắn và Lăng Hàn giống nhau, hơn nữa ẩn nấp còn không lưu lại dấu vết gì.
Quỷ Ảnh Bộ!
Tại sao lại như vậy, đây chính là bí mật bất truyền của Chiến Thần cung, tại sao bị người ngoài sử dụng, hơn nữa còn là mục tiêu tất sát của Chiến Thần cung? Bắt được ngươi rồi!
Đúng lúc này, phía sau hắn lại vang lên giọng nói của Lăng Hàn.
Sát thủ kia cảm thấy da đầu ngứa dữ dội.
Trạng thái Quỷ Ảnh Bộ của mình bị Lăng Hàn phát hiện, đây là khái niệm gì?
Nói rõ đối phương nắm giữ Quỷ Ảnh Bộ còn cao hơn hắn. Ngươi, tại sao ngươi biết Quỷ Ảnh Bộ?
Hắn vừa hỏi vừa rút kiếm công kích. Ngươi đoán.
Lăng Hàn cười nói, hắn tiến lên cầm lấy kiếm của đối phương, bởi vì có màn sáng tinh thần bao phủ nên hắn không sợ bị thương.
Thậm chí sau khi hắn rèn luyện khí lực mạnh hơn, cho dù không cần màn sáng tinh thần cũng có thể tay không nắm lấy pháp khí.
Sát thủ kia ngạc nhiên, tay không tiếp pháp khí? Ngươi là thể tu sao? Tại sao trên tư liệu không có ghi lại.
Quá thất bại, là ai thu thập tình báo?
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng: Lần này chỉ có một mình ngươi hay có những kẻ khác đồng hành. Hừ, muốn ta tiết lộ bí mật Chiến Thần cung? Không có khả năng.
Sát thủ đáp.
Lăng Hàn cười nói: Kỳ thật, chúng ta là người một nhà.
Nói xong, hắn còn buông tay ra, sau đó lại nói: Ngươi xem, nếu không phải như vậy, tại sao ta biết Quỷ Ảnh Bộ chứ?
Ồ, đúng là có đạo lý.