Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4716 - Đập Chân Của Mình

Lưu Diệu ngây người.

Mặc dù trước đó hắn có chút cảm giác tình thế mất khống chế, nhưng cũng không đến mức đến tình trạng như vậy?

Quỳ xuống?

Ta?

Hả?

Ánh mắt Nguyên Binh lạnh lẽo, thản nhiên nói:

Thế nào, ngươi nghe không hiểu sao?

Lưu Diệu lúc này mới lấy lại tinh thần, hắn ngượng ngùng nhìn Nguyên Binh: Binh thiếu, ngài đang nói đùa sao? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đang nói đùa với ngươi?

Nguyên Binh nói: Quỳ xuống!

Hắn lên giọng.

Trong mắt hiếu tử như hắn, Lăng Hàn chính là người duy nhất cứu được mẫu thân của hắn, đương nhiên còn trọng yếu hơn Lưu Diệu gấp một vạn lần, một trăm triệu lần, nếu như xác định có thể cứu mẫu thân, hắn cũng không tiếc quỳ xuống.

Lưu Diệu?

Chỉ là hồ bằng cẩu hữu, điểm ấy hắn rất rõ ràng.

Lưu Diệu rất ủy khuất, hắn càng không cam lòng.

Dựa vào cái gì?

Nguyên Binh là hắn mời tới cứu binh, nhưng bây giờ cứu binh lại đối phó mình, đây là chuyện gì, nâng đá nện chân của mình sao?

Cốc Tuyết Phong đứng bên cạnh mà ngây người, kẻ bên ngoài này cũng quá trâu bò, mới tiến vào mấy ngày đã áp đảo Lưu Diệu, so sánh với nhau, hắn lăn lộn hai mươi mấy năm cũng chỉ là con chó hèn mọn, chênh lệch lớn cỡ nào.

Lưu Diệu hiện tại muốn làm nhất chính là nhanh chóng rời đi.

Nhưng hắn không dám.

Phụ thân của hắn là một thủ hạ của phụ thân Nguyên Binh, đến cấp độ Hóa Linh cảnh này, có thể nói trọng yếu, cũng có thể nói không trọng yếu, hoàn toàn có thể thay thế.

Cho nên, nếu thật sự chọc giận Nguyên Binh, đừng nói hắn, cho dù là phụ thân hắn cũng không may!

Đến lúc kia, chỉ sợ không cần Nguyên Binh xuất thủ, phụ thân hắn sẽ binh pháp bất vị thân trước tiên.

Ba, hai chân Lưu Diệu mềm nhũn, hắn quỳ trên mặt đất. Tự đánh một trăm cái bạt tai!

Nguyên Binh từ tốn nói.

Lưu Diệu quỳ đã quỳ, nói rõ sức chống cự của hắn đã chết, lập tức giơ tay phải lên tát vào mặt mình.

Ba ba ba, một hai ba bốn

Nguyên Binh cười với Lăng Hàn, nâng chén trà lên, nói: Ta lấy trà thay rượu xin lỗi cho tên tiểu đệ này. Được.

Lăng Hàn gật đầu.

Hắn cũng rõ ràng, Nguyên Binh hiện tại xem trọng hắn là bởi vì muốn Tứ Dương đan, nhưng nếu hắn không lấy ra được Tứ Dương đan, tin tưởng Nguyên Binh sẽ hoàn trả gấp bội lện người của mình.

Đối với điểm này, Lăng Hàn không thèm để ý.

Trên thực tế, hắn đã luyện xong đan dược, nhưng đã nói ba ngày sau đó lấy đan, vậy thì phải ba ngày sau đi, ở năng lực đan đạo của mình, hắn phải khiêm tốn một chút, nơi này không có Đan sư, nếu người ta biết hắn có thể luyện ra đan dược cấp bậc Tôn Giả, nói không chừng sẽ có Tôn Giả ra tay với hắn.

Tới đây, hắn chỉ muốn gia tăng tu vi, cũng không phải nghĩ cả đời ở đây. Cáo từ.

Lăng Hàn quay người rời đi.

Nguyên Binh nhìn chằm chằm vào Lưu Diệu, nói: Đây là bằng hữu của ta, ngươi còn dám có chút ác ý với hắn, ta giết ngươi.

Lưu Diệu run rẩy, nhưng hắn vẫn không dừng tát vào mặt mình, vào lúc này nội tâm của hắn đầy hận ý, là hận Lăng Hàn, cũng có hận Nguyên Binh, đáng tiếc hắn không dám biểu lộ ra ngoài.

Thời gian hai ngày qua đi, Lăng Hàn lại đánh mấy trận tranh tài, hắn dùng ưu thế áp đảo lấy được thắng lợi, mà Nguyên Binh cũng đã nhận được Tứ Dương đan, tạm thời không có nghe nói cái gì.

Một thời gian sau đó, Nguyên Binh đi tới khách sạn tới tìm hắn, còn mang đến lượng lớn lễ vật. Đa tạ Lăng huynh, gia mẫu đã có chuyển biến tốt đẹp.

Hắn vui mừng hớn hở.

Lăng Hàn cho đối phương đan dược, thế mới biết được đan dược này là cho mẫu thân của Nguyên Binh ăn, đối với hiếu tử, Lăng Hàn rất tôn trọng, hắn cười nói: Vậy là tốt rồi. Một chút tâm ý.

Nguyên Binh đẩy lễ vật tới trước mặt Lăng Hàn.

Lăng Hàn lắc đầu: Ngươi cho ta Nguyên Đạo thạch, ta cho ngươi Tứ Dương đan, tiền hàng hai bên thoả thuận xong, không tồn tại cảm tạ và không cảm tạ. Không không không, ngươi chỉ hoàn thành việc làm ăn, nhưng đối với ta mà nói, ý nghĩa đã khác nhiều.

Nguyên Binh kiên trì.

Lăng Hàn không lay chuyển được hắn, đành phải thu lễ vật.

Nguyên Binh tha thiết mời, mời Lăng Hàn đến phủ.

Lăng Hàn nghĩ nghĩ, hắn đáp ứng đi với đối phương.

Hắn rất có hứng thú với Tử Vong thành, hắn cũng muốn biết Nguyên Đạo thạch đến từ đâu.

Đây cũng là khoáng thạch, nhưng nó khai thác ở nơi nào?

Đương nhiên Lăng Hàn sẽ không trông cậy vào Nguyên Binh giúp hắn đi trộm, hắn chỉ cần một chút manh mối mà thôi.

Đối với bên ngoài, Nguyên Binh vô cùng ước mơ, nhưng nơi này chỉ có Tôn Giả mới có thể phá vỡ lực hút lỗ đen rời đi, cho nên Nguyên Binh tự nhiên cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi, nhưng nghe Lăng Hàn nói chuyện bên ngoài, hắn càng hướng tới không gì sánh bằng.

Lăng Hàn nói bóng nói gió, nhưng Nguyên Binh hoàn toàn không biết vị trí mỏ Nguyên Đạo thạch, theo hắn nói, chỉ có năm đại Tôn Giả biết rõ.

Đương nhiên Lăng Hàn không tin, nếu đã có mỏ thì phải có người đào mỏ, chẳng lẽ không cần nhân thủ? Chẳng lẽ Tôn Giả tự mình đi đào mỏ sao?

Hiển nhiên không thể nào.

Nhưng mà, những Tôn Giả này giữ bí mật rất tốt, cho dù nhị thế tổ như Nguyên Binh cũng không biết chút manh mối nào.

Lăng Hàn cũng không nghĩ dựa vào Nguyên Binh, hắn như thường lệ chiến đấu trong Hắc Ám sa trường, rất nhanh, hắn thắng mười trận, cầm được ban thưởng ngoài danh ngạch, kế tiếp, hắn lại đạt được hai mươi trận thắng liên tiếp, ba mươi thắng liên tiếp.

Khi hắn thắng liên tiếp mở rộng, sinh ý đan dược của hắn cũng càng thịnh vượng, thu nhập Nguyên Đạo thạch càng nhanh.

Bốn tháng sau, hắn đã chuyển hóa chín thạch thai thành ngân thai.

Hắn tạm thời ngưng chiến, bắt đầu điều chỉnh trạng thái xung kích Chân Ngã đệ tứ hình, kim thai!

Những ngày qua hắn liên tục chiến đấu, cho nên, mặc dù tu vi tăng lên rất nhanh nhưng tâm cảnh và cảm ngộ hoàn toàn không theo kịp, bởi vậy, hắn chỉ điều chỉnh nửa tháng và bắt đầu xung kích đệ tứ hình.

Bên cạnh hắn có đầy dược liệu và Đạo thạch, đột phá cần năng lượng to lớn, không thể toàn bộ nhờ vào chính mình cung cấp, lúc đó sẽ rút sinh mệnh tinh hoa và ảnh hưởng tới thọ nguyên.

Hắn bắt đầu xung kích.

Vẫn sử dụng Hủy Diệt Chân Ngã làm tiên phong, nó là cái đầu tiên tiến hóa thành kim thai.

Ầm ầm, trong cơ thể của hắn phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, đạo tắc ngưng tụ gia trì lên Hủy Diệt Chân Ngã, ngân thai tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Quá trình này như xe nhẹ đường quen, mặc dù mỗi một lần tiến hóa hơi có khác nhau nhưng bản chất lại giống nhau.

Ba ngày sau đó, trong thức hải Lăng Hàn, Hủy Diệt Chân Ngã tỏa ra kim quang óng ánh như kim thân bồ tát.

Chân Ngã đệ tứ hình, thành!

Lăng Hàn cười ha ha, hắn vươn người đứng dậy, sở dĩ dùng thời gian ba ngày là vì hắn chẳng những đẩy bí lực lên đệ tứ hình, thể thuật cũng không giảm xuống, cũng duy trì tiến bộ. Lực lượng nguyên thủy tam thập ngũ trọng thiên, cả hai kết hợp lại đạt tới tứ thập trọng thiên!

Kể từ đó, lại vận chuyển Đế thuật, chiến lực cao nhất của Lăng Hàn có thể đạt ngũ thập nhất trọng thiên.

Việc này rất trâu bò, hoàn toàn có thể đè ép rất nhiều Đế tử đệ ngũ hình.

Lăng Hàn xuất quan, hắn lại đi Hắc Ám sa trường, hủy bỏ trạng thái miễn chiến lúc trước

Nhưng hắn lại là ngoài ý muốn đạt được một tin tức, trong thời gian hắn bế quan, Hắc Ám sa trường xuất hiện một mãnh nhân, đồng thời cũng là Chân Ngã cảnh, hắn quét ngang vô địch, còn bộc lộ xu thế áp chế Lăng Hàn.

Người này tên là Lâm Vân!

Bình Luận (0)
Comment