Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5150 - Khách Đến Thăm

Tốt!

Lăng Hàn mừng rỡ, lần này rung động rất mạnh.

Đây là một gốc tiên dược, toàn thân xanh biếc, vui tai vui mắt.

Lăng Hàn lập tức bắt đầu đào móc, hắn đào móc phi thường khó khăn, mặt đất quá mức cứng rắn, mà bản thân tiên dược vô cùng yếu ớt, hơi sơ ý sẽ làm bị thương.

Thời gian nửa năm qua đi nhưng Lăng Hàn vẫn không thể nào hoàn thành quá trình đào móc, còn kém một chút nhưng sẽ mất thời gian mấy tháng.

Nhưng vào lúc này, hắn cảm ứng có chấn động.

Chấn động đặc thù!

A?

Lăng Hàn kinh ngạc, đột nhiên xuất hiện Thủy Nguyên đại dược sao?

Nhưng, không đúng, hắn cảm ứng được khí tức ba động đang tới gần.

Tiên dược có thể tự đi?

Ách, bên ngoài có tiên dược thông linh, đừng nói chạy trốn, còn nhổ nước bọt đấy.

Nhưng mà, nơi này cũng như thế sao?

Chấn động càng ngày càng gần, hơn nữa còn đi thẳng tới đây.

Lăng Hàn xoay người lại, trong mắt hắn nhìn thấy có người đi tới.

Cái gì!

Hắn giật mình, ở chỗ này có thể nhìn thấy người khác?

Làm sao có thể chứ?

Phải biết nơi này trọng lực to đến kinh người, Thánh Nhân cửu tinh tới cũng phải bị trấn áp nằm xuống, trừ phi trâu bò giống như hắn.

Trừ việc này ra, hoặc là Chuẩn Đế, hoặc là Đại Đế, không có khả năng thứ tư.

Nếu như đối phương cũng là Thánh Nhân, đối phương tuyệt đối là siêu cấp đại địch, mà nếu như là Chuẩn Đế thậm chí Đại Đế thì hậu quả không tưởng tượng nổi.

Hắn ngưng mắt nhìn, chỉ thấy đây là một người trẻ tuổi, toàn thân bao phủ trong chiến giáp màu bạc, chiến giáp này phát ra chấn động đặc thù.

Thánh Nhân.

Lăng Hàn dùng nhãn thuật nhìn thấy rõ ràng, Thánh hỏa trong cơ thể người trẻ tuổi kia có màu xanh.

Nói cách khác, đối phương là Thánh Nhân lục tinh.

Tê, Thánh Nhân lục tinh có thể đi lại ở đây như giẫm trên đất bằng, còn nhẹ nhõm hơn hắn, đây là kình địch.

Hắn giật mình, người trẻ tuổi đối diện còn khiếp sợ hơn, miệng hắn mở lớn, đôi mắt mở to như nhìn thấy quỷ.

Tình huống như thế nào?

Đây là người chung đường?

Vì cái gì không có mặc chiến giáp?

Không có chiến giáp có thể hành tẩu ở đây?

Hắn là quái vật sao?

Trong thời gian ngắn, trong đầu của hắn đều là dấu hỏi, chấn động đến mức hắn hoàn toàn không còn suy nghĩ được.

– Ngươi tốt.

Lăng Hàn vẫy vẫy tay, hắn rất tò mò về người trẻ tuổi kia.

Nghe được lời của hắn, người kia khôi phục tinh thần, ánh mắt của hắn nhìn tiên dược màu xanh lá, hắn vừa muốn mở miệng thì Lăng Hàn nói trước.

– Đây là của ta!

Ách!

Khóe miệng của hắn co giật, ngươi phản ứng quá nhanh, ta còn chưa nói gì.

Hơn nữa, ngươi làm sao biết ta muốn tiên dược?

Hắn nghĩ một chút, Lăng Hàn đi lăn lộn với ai?

Đại Hắc Cẩu, danh xưng vắt chày ra nước!

Cho nên, muốn chiếm tiện nghi của Lăng Hàn khó cỡ nào?

Người trẻ tuổi nhìn Lăng Hàn, cau mày:

– Ngươi là môn hạ của Đại Đế nào?

Lăng Hàn rung động.

Môn hạ của Đại Đế nào?

Đại Đế!

Trong nháy mắt, trong đầu Lăng Hàn sinh ra vô số suy nghĩ.

Hắn biết có Đấu Chiến Thánh Hoàng, Thiên Bồng Yêu Hoàng, Lăng Thiên Tổ Vương tiến vào vực sâu nguyên thủy, từ đó liền không có tin tức.

Nhưng mà, đã trôi qua vô số năm tháng, rất nhiều thế lực vẫn kiêng kị những Tổ Vươngnày còn sống, nhất là Đấu Chiến Thánh Hoàng và Thiên Bồng Yêu Hoàng.

Cho nên, Hầu ca chỉ bị trấn áp, sắc trư cũng bị giam cầm tu vi.

Có lẽ, còn có Đại Đế cũng tới nơi này, nhưng trong tư liệu lịch sử không có ghi lại.

Nếu như những Đại Đế này thật cần trường sinh, hơn nữa vì nguyên nhân nào đó nên phải sống trong vực sâu nguyên thủy, như vậy, đối phương nói sẽ có ý nghĩa rất lớn.

Những Đại Đế này khai chi diệp tại đây, lại có truyền nhân, hậu nhân?

Mặc dù chỉ là một câu, nhưng trong đó ẩn chứa rất nhiều tin tức.

Lăng Hàn không ngừng suy nghĩ, nhưng trên mặt không thay đổi, hắn phải lừa bịp cho qua việc.,

– Ta chính là môn hạ của Đấu Chiến Thánh Hoàng.

Oanh!

Không nghĩ tới câu này vừa ra khỏi miệng, người trẻ tuổi kia lập tức xuất thủ tấn công Lăng Hàn, hắn đấm ra một quyền, rõ ràng chỉ có mười hai đạo quy tắc nhưng lại dung nhập lực lượng đặc thù nào đó, làm cho uy lực vượt xa mười hai sao.

A, để lộ ra sơ hở ở chỗ nào?

Chẳng lẽ tổ tông Hầu ca quá mức hiếu chiến, đem nơi này đều đắc tội các Đại Đế, cho nên, hắn vừa báo ra tên Đấu Chiến Thánh Hoàng sẽ bị nhắm vào?

Nhưng lực chú ý của hắn bị công kích của đối phương hấp dẫn.

Chỉ có mười hai đạo quy tắc nhưng uy lực lại đạt đến hai mươi đạo!

Đây là chuyện gì?

Chẳng lẽ, đối phương cũng nắm giữ đại sát khí cùng loại với năng lượng hủy diệt dạng?

Còn nữa, nơi này rõ ràng không có quy tắc, gia hỏa này tu hành quy tắc thế nào?

Vật chất Thủy Nguyên?

Hay đối phương từng đi ra ngoài?

Phải biết, mặc dù vực sâu nguyên thủy nguy hiểm nhưng tiến vào không có nghĩa không thể ra ngoài.

Hơn nữa, một kích đạt tới hai mươi đạo quy tắc?

Đối với Thánh Nhân lục tinh mà nói việc này phi thường kinh người, thậm chí vượt qua con của Đại Đế, có lẽ chỉ kém đám người Đinh Thụ kém một chút.

Nghe khẩu khí của hắn, dường như là môn đồ của Đại Đế, vậy thì kì quái, môn đồ Đại Đế làm sao có thiên phú cao bằng con của Đại Đế?

Bởi vì nơi này hoàn cảnh đặc thù, tu luyện thành Thánh Nhân càng thêm trâu bò?

Lăng Hàn nghi hoặc càng ngày càng nhiều, hắn vừa phân thần nên xuất hiện cả trăm sơ hở.

– Tự tìm cái chết!

Người trẻ tuổi kia cười lạnh, đối mặt công kích của hắn, ngươi lại dám phân tâm?

Bành!

Hắn xông tới đánh vào ngực Lăng Hàn.

Lập tức, Lăng Hàn lui về phía sau bảy bước.

Trời ơi!

Người trẻ tuổi kia rõ ràng đã chiếm thượng phong nhưng lại sợ hãi tới mức da đầu tê dại, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Một kích vừa rồi là tám thành thực lực của hắn, nhưng chỉ đánh Lăng Hàn lui bảy bước.

Sau đó, không có sau đó!

Mẹ nó!

Đây là quái vật cỡ nào?

Tê, hắn là Đại Đế giả trang sao.

– Ngươi, ngươi là ai?

Giọng nói của hắn run rẩy.

Lăng Hàn mới lấy lại tinh thần, mặc dù thực lực đối phương bất phàm, nhưng hắn mạnh hơn nhiều, hơn nữa, tới đây sắp một ngàn năm, thể phách của hắn mạnh đến mức nào?

Chân Long Đế thuật được năng lượng cửu tinh rèn luyện, lại thêm nơi này có trọng lực kinh khủng, thể phách của Lăng Hàn được rèn đúc cực mạnh.

Có thể nói, hiện tại cho dù là thánh liệu cũng không có kiên cố bằng thân thể Lăng Hàn, nếu như hắn có thể bước vào Chuẩn Đế, nói không chừng thể phách sẽ sánh bằng Mẫu Kim.

Đại Đế công kích hắn, hắn miễn cưỡng ngăn cản mấy chiêu, thậm chí nhiều hơn.

Ngươi chỉ là Thánh Nhân lục tinh, có thể đánh ra hai mươi quy tắc bát tinh, có thể đánh hắn lùi bảy bước cũng đáng kiêu ngạo lắm rồi.

– Ngươi rất mạnh.

Lăng Hàn khen.

Mẹ nó, ngươi có cần mặt mũi hay không?

Sắc mặt người trẻ tuổi kia tối tăm, ta mạnh như vậy, ngươi chịu một quyền của ta chỉ lui bảy bước, vậy ngươi còn mạnh tới mức nào?

Có không biết xấu hổ khoe khoang như vậy sao?

– Ngươi là ai?

Hắn hỏi lần nữa.

Đối phương tuyệt đối không phải Đại Đế, không có Đại Đế nào không biết xấu hổ như vậy.

Bình Luận (0)
Comment