Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5168 - Cung Điện Đại Đế Trong Âm Phủ

Sơn Hải Thiên lúc này vẫn có rất nhiều âm hồn ra vào.

Dường như đây là đại bản doanh của âm phủ, vô số âm hồn tiến vào dương gian, sau đó đi tới tiền tuyến, chúng có tác dụng đồng hóa dương gian.

Đây chính là tác dụng duy nhất của chúng, chân chính thúc đẩy chính là Khô Lâu Thánh Binh, ngay cả Âm Thánh cũng chỉ có một ít tác dụng mà thôi.

– Chúng ta tới đại náo một trận!

Lăng Hàn cười nói.

– Tốt!

Ba người cùng nhau giết ra, uy thế Thánh Nhân không chút ẩn giấu, bọn họ như hào quang trong bóng tối, sinh mệnh chi hỏa cũng là Thánh hỏa.

Oanh!

Ba người vừa đến, âm hồn đều hóa thành khí thể, trong nháy mắt đã biến mất vô tung.

Bọn họ không có gặp được chống cự ra dáng, Khô Lâu Thánh Binh đều ở tiền tuyến, trong đó có Âm Thánh tọa trấn nhưng làm sao có thể ngăn cản ba người Lăng Hàn?

Chỉ mất gần nửa ngày, Sơn Hải Thiên đã trống không.

– Ai, nếu mấy trăm năm trước chúng ta có thực lực như vậy thì tốt rồi.

Đại Hắc Cẩu cảm thán nói ra, như thế, bước đầu tiên âm hồn xâm lấn sẽ không thể phát động.

Lăng Hàn lắc đầu:

– Nếu thật là như thế, có lẽ Khô Lâu Thánh Binh, tuyệt địa chi chủ sẽ xuất hiện từ sớm.

Dù Lăng Hàn hiện tại có thể ngang hàng thậm chí san bằng Khô Lâu Thánh Binh thì như thế nào, tuyệt địa chi chủ mới là căn nguyên.

Vấn đề là, những kẻ này đều là Đại Đế, từng người trấn áp thời đại, trở thành tồn tại mạnh nhất thời đại, có ai là đối thủ của bọn họ?

– Đi thôi.

Ba người thông qua Sơn Hải Thiên tiến vào âm phủ.

Trước khi dương gian bị âm phủ hóa, đám người Lăng Hàn tiến vào âm phủ tương đối sớm, cho nên, hiện tại cũng không có cảm giác khác biệt quá lớn.

Vẫn có khác biệt, Lăng Hàn phát hiện, nơi này cũng có quy tắc tồn tại, nhưng mà, hắn không thể hiểu được, càng không cách nào vận dụng.

Đây là quy tắc mặt trái, nếu như hắn muốn nắm giữ quy tắc của nơi này, hắn cần phải từ bỏ quy tắc dương gian.

Hai chỉ có thể chọn một, không có khả năng đều chiếm được.

Lăng Hàn từ bỏ ý nghĩ tu luyện quy tắc âm phủ, hắn và Đại Hắc Cẩu, Tiểu Thanh Long như con ruồi bay trong biển rộng.

Âm phủ khác với dương gian, không có tinh cầu, nơi này là đại lục mênh mông chân chính.

Sau khi đi thật lâu, ba người Lăng Hàn quyết định chia ra hành động.

Âm phủ quá lớn.

Làm sao liên hệ?

Mệnh bài, có phát hiện cứ giết con ruồi con muỗi, pháp khí không gian có thể thu nạp sinh mệnh rất ít, nhưng cũng không phải khó có được, nếu chỉ thu nhận con ruồi con muỗi thìu tốn bao nhiêu không gian?

Ba người tách ra, cũng đi các hướng khác nhau.

Lăng Hàn phát động Phượng Dực Thiên Tường, hắn đi không hề cố kỵ.

Giết!

Hỏa dực quét qua, bất kỳ âm hồn nào cũng hóa thành tro tàn, nhưng nơi này chính là âm phủ, đánh giết âm hồn cũng không nhận được thiên địa ban thưởng.

Lăng Hàn hiện tại cũng chướng mắt phần thưởng nhỏ bé đó, hắn lao đi nhưng không phát hiện cái gì, hắn cũng muốn nhìn xem âm phủ có điểm cuối hay không.

Nơi này có vực sâu nguyên thủy đối ứng hay không.

Hắn còn ôm một mục đích, chính là muốn tìm được một hai gốc đại dược Thánh cấp, có thể giúp hắn nhanh chóng tăng lên tu vi, nhưng mà, ba mươi năm qua đi, hắn không thu được cái gì.

A?

Hắn sững sờ, phía trước xuất hiện một tòa cung điện!

Âm phủ xuất hiện kiến trúc?

Chí ít trong nhiều lần tiến vào âm phủ như vậy, Lăng Hàn chưa từng phát hiện trong âm phủ có kiến trúc.

Bọn họ chỉ là hồn thể, lại không có nhục thân, cần ăn uống ngủ nghỉ sao?

Lăng Hàn hơi suy nghĩ, cảm thấy mình có thể phát hiện ra cái gì đó.

Hắn cẩn thận tiến lên, lo lắng trong đó có tồn tại đáng sợ.

Bây giờ Đại Đế chết đi cũng xuất hiện, Thánh Nhân thật sự không an toàn.

Hắn cảm ứng một lần, nhưng trong cung điện không có khí tức sinh mệnh.

Ách, những tuyệt địa chi chủ kia là người hay quỷ?

Lăng Hàn cũng không rõ ràng, mặc dù hắn bị truy sát nhiều lần, nhưng chưa từng mặt đối mặt chân chính.

Cho nên, hắn cũng không biết.

Như vậy, không cảm ứng được khí tức sinh mệnh cũng không thể chủ quan.

Lăng Hàn đi tới trước cung điện, chỉ thấy nơi này có một tượng đá cao tới trăm trượng, mặc dù có chút thế lực dương gian dựng pho tượng ngàn trượng, vạn trượng, nhưng mà tượng đá này lại khác biệt.

Dường như hắn cảm thấy sinh mệnh và uy áp đáng sợ.

Lăng Hàn nhìn sang, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hắn gặp qua “người” này.

Huyết hải chi chủ!

Mặc dù lúc ấy huyết hải chi chủ chỉ ngưng tụ thành gương mặt, nhưng mà lại có nhiều điểm giống với tượng đá.

Hơn nữa, cả hai phát ra khí tức giống nhau.

Không sai, tuyệt đối chính là vị Nữ Đế sa đọa.

Lăng Hàn nhìn tượng đá, mặc dù biết rõ đây là một vị Đại Đế sa đọa, nhưng cảm nhận khí tức hùng vĩ kia, hắn vẫn sinh ra kính ngưỡng.

Chí ít, Đại Đế là thành tựu võ đạo cao nhất, hắn cần kính nể.

Hắn đưa tay lên ngực tự hỏi, nếu như mình thành tựu Đại Đế, lúc đối mặt với cơ duyên trường sinh, hắn có thể bỏ qua dụ hoặc và lưng quay về phía toàn bộ thiên hạ hay không?

Lăng Hàn trầm ngâm, đây là lựa chọn khó khăn.

Nhưng mà, nếu như chỉ có mình trường sinh, vậy hắn thà rằng không cần.

Một người cô đơn sống vô số năm tháng, cho dù cường đại hơn nữa, tâm linh cũng tan vỡ.

– Nhưng mà, nếu như người bên cạnh trường sinh thì sao?

Lăng Hàn cười khổ, dụ hoặc khi đó càng lớn, cho dù là hắn cũng phải động tâm.

Lăng Hàn ngồi xếp bằng minh tường, mặc dù đây chỉ là giả tưởng, nhưng lại là điểm mấu chốt, quan hệ đến tín niệm của Lăng Hàn, sẽ dao động căn cơ võ đạo của hắn.

Suy nghĩ không thông suốt, tu luyện như thế nào?

Một lúc sau, Lăng Hàn càng kiên định.

Sinh lão bệnh tử, quy luật của thiên địa.

Giống như hắn trách mắng tuyệt địa chi chủ, ai có tư cách tước đoạt quyền lực sinh tồn của người khác?

Cầu trường sinh? Có thể, nhưng không nên tước đoạt sinh mệnh của người khác.

Lăng Hàn mở mắt ra, vào lúc này tâm linh của hắn kiên định như sắt.

Hắn vươn người đứng dậy và đi vào cung điện.

Sau khi đi ngang qua quảng trường rộng lớn, Lăng Hàn tiến vào cung điện, nhưng hắn lập tức phát hiện, cung điện này bị phá hư rất lợi hại.

Đường đường nơi ở của Đại Đế, lại bị huỷ hoại như thế?

Tuyệt đối không phải năm tháng ăn mòn, mà là bị người ta làm hỏng.

Đây là việc bất khả tư nghị, ai dám phá hư nơi ở của Đại Đế?

Hắn sờ soạng bức tường đổ, năm ngón tay bóp mạnh, hắn kinh ngạc phát hiện cục gạch cực kỳ rắn chắc, hắn không thể phá hư được.

Tê, phải biết, chiến lực của hắn hiện tại mạnh cỡ nào?

Cho dù không cần năng lượng hủy diệt cùng đại đạo quang, chiến lực của hắn cũng có thể quét ngang Thánh cấp.

Oanh, trên tay hắn xuất hiện năng lượng hủy diệt cùng đại đạo quang, sau đó, âm thanh thanh thúy vang lên, rốt cục cục gạch bể nát.

Lăng Hàn càng kinh ngạc, chỉ dựa vào lực phá hoại mà nói, cho dù Đế binh thức tỉnh cũng không thể so sánh với hắn.

Như vậy, nơi này bị ai phá hư?

Một vị Đại Đế khác?

Bình Luận (0)
Comment