La Phách là thiên tài mạnh nhất của La gia trăm năm qua, nên gia tộc mới có thể dùng Huyết Khấp Thạch cho hắn luyện hóa, đây chính là vật ở Sơn Hà Cảnh, Nhật Nguyệt Cảnh cũng có thể phát huy ra tác dụng nhất định.
Nhưng bây giờ thì sao, bị đập chết như con ruồi.
Điều này để hắn làm sao tiếp thu?
Hai mắt hắn đỏ ngầu quát:
- Tặc tử lớn mật, dám hành hung ở trong học viện, bản tọa muốn trấn giết ngươi!
Hắn hung hãn xuất thủ, một tay mở ra, đánh về phía Lăng Hàn.
Nhật Nguyệt Cảnh xuất thủ, cho dù chỉ là tiểu cực vị, nhưng uy năng đáng sợ dường nào?
Nếu như Lăng Hàn bị phách trúng, tuyệt đối là phấn thân toái cốt, thể phách Thần Thiết cấp một làm sao khiêng nổi Nhật Nguyệt Cảnh oanh kích?
- Quá không biết xấu hổ rồi!
Lệ Vi Vi ở phía xa giơ chân, nhưng nàng hữu tâm vô lực, cách quá xa, căn bản không thể ngăn cản.
Quý Vân Nhi cũng hơi nhíu này, an ủi:
- Yên tâm, cường giả trong học viện sẽ không mặc hắn làm loạn!
Không sai, thời điểm La Khải Phong xuất thủ, Trương Đức Mãn và Ngụy Thiên Thụ cũng đồng thời xuất thủ, chặn hắn lại, rối rít nói:
- La huynh, xin tự kiềm chế!
Hai người bọn họ liên thủ, tự nhiên dễ dàng cản lại công kích của La Khải Phong.
Lăng Hàn thần tình tự nhiên, không hề khẩn trương chút nào.
Đây chính là học viện, nếu để cho La Khải Phong hành hung như ý mà nói, vậy thật là một chuyện cười lớn.
Khẳng định còn có cường giả Nhật Nguyệt Cảnh đại cực vị thậm chí Đại viên mãn ở trong bóng tối giám thị học viện, tùy thời cũng có thể thể xuất thủ, chỉ là vừa nãy không cần bọn họ hiện thân mà thôi.
Hắn thu hồi Chân Nguyên Thạch trên đất, đây là tiền đặt cược hắn thắng.
Đáng tiếc a, không thể mang đi thi thể của La Phách, trong không gian linh khí của đối phương phải có không ít thứ tốt.
- Người này giết người La gia ta, chẳng lẽ lại buông tha hắn như thế?
La Khải Phong cười lạnh nói, hắn cũng biết không có thể đánh giết Lăng Hàn tại chỗ, chỉ là cố ý làm ra dáng dấp giận không kiềm được, chuẩn bị cho lí do thoái thác kế tiếp.
Cáo già như hắn, có lẽ sẽ xung động, nhưng lập tức sẽ ổn định. Mà trong nháy mắt đó, hắn đã hiện lên một chủ ý.
Trương Đức Mãn hừ một tiếng nói:
- Này là sinh tử đấu, song phương đều đồng ý, chết trận cũng chỉ có thể trách tự mình tài nghệ không bằng người.
- Lời ấy sai rồi!
La Khải Phong lắc đầu, nghiêm nghị nói.
- Trước đó bản tọa rõ ràng nghe được La Phách nói 'ngừng tay', 'chịu thua', nhưng ác tử này lại không để ý tới, cố ý hạ thủ, này không hợp quy củ của sinh tử chiến.
Nghe La Khải Phong nói như vậy, tất cả mọi người thầm mắng một tiếng, chỉ cảm thấy gặp qua người vô sỉ, nhưng chưa thấy qua vô sỉ như vậy! Vị này thực là cường giả Nhật Nguyệt Cảnh sao, tại sao mất mặt như thế?
La Phách chính là bị Lăng Hàn một chưởng miểu sát, có thời gian chịu thua đầu hàng sao?
La Khải Phong không thèm để ý chút nào, đạt đến độ cao như bọn họ còn có thể quan tâm ánh mắt của những người khác sao? Khó chịu, trực tiếp trấn giết là được.
- Tại sao lão phu không nghe được?
Trương Đức Mãn không vui nói.
- Vậy chỉ có thể nói, tu vi của Trương huynh còn kém.
La Khải Phong cười nói, hắn nhìn về phía Ngụy Thiên Thụ, ánh mắt lành lạnh.
- Ngụy huynh nhất định nghe được, đúng hay không?
Trong lòng Ngụy Thiên Thụ cả kinh, những lời này của đối phương tràn đầy uy hiếp a.
Nếu như hắn nói không, đó chính là chính diện đối mặt với La gia. Bản thân hắn thật ra không sợ, nhưng mặc dù hắn không có đại bối cảnh gì, cơ hồ là dựa vào sức một mình tu đến cảnh giới bây giờ, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không có hậu đại.
Phong cách hành sự của La gia hắn không phải không biết, thật là chuyện gì cũng có thể làm được.
Rốt cuộc là lương tâm trọng yếu hay người nhà trọng yếu? Là một võ giả từ Tiểu Thế Giới đến trọng yếu, hay người nhà trọng yếu?
Trong lòng Ngụy Thiên Thụ thở dài nói:
- Ta hình như cũng nghe La Phách nói 'chịu thua'.
Hắn dùng hai chữ hình như, coi như để lại cho mình một lối thoát.
Trương Đức Mãn nhất thời tức giận đến sôi lên, cái này cũng quá vô sỉ! Nhưng hắn giống như Ngụy Thiên Thụ, đều là xuất thân Tán Tu, phía sau không có thế lực có thể cho bọn hắn chỗ dựa, trong lòng biết nếu La gia không tiếc đại giới vận tác mà nói, hoàn toàn có thể điên đảo hắc bạch.
- La Khải Phong, không sợ làm nhiều chuyện đuối lý, nửa đêm có quỷ gõ cửa, ngủ không yên sao?
Hắn trầm giọng nói.
- Ha hả, chúng ta là người tu luyện, có gì phải sợ?
La Khải Phong nhàn nhạt nói, tiếp đó quay đầu nhìn về phía Ngụy Thiên Thụ.
- Ngụy huynh, người này trái với viện quy, hẳn là khai trừ đi?
Mọi người vừa nghe, đều nghĩ La Khải Phong thật ác độc.
Không có Xích Thiên Học Viện bảo hộ, Lăng Hàn lại tính cái gì? Tùy tiện một Sơn Hà Cảnh là có thể trấn giết.
Lăng Hàn bất động thanh sắc, La gia ở trong học viện có thể lấy thúng úp voi sao?
Ngụy Thiên Thụ thì cực kỳ khó chịu, La Khải Phong này kéo hắn xuống nước không tính, còn muốn hắn một đường hắc tới cùng! Nhưng vừa nãy đã trái lương tâm, hiện tại cũng không còn đường có thể quay đầu lại, bằng không chính là hai mặt không được cám ơn.
Hắn cắn răng, đang muốn mở miệng, đã thấy một bóng trắng hiện lên, trên vai Lăng Hàn có thêm một con đại bạch miêu.
Mèo, không có gì ly kỳ, trong Hoàng Đô người nuôi hổ cũng không ít, cái gì Lưu Diễm Thanh Văn Hổ, Băng Nguyên Hổ, có thậm chí có thể đạt tới Sơn Hà Cảnh, so sánh với đó, con mèo trước mắt này chỉ là Phá Hư Cảnh mà thôi.
Nhưng vấn đề là, trong học viện ai cũng biết, có một con mèo là chọc không được.
La Khải Phong cũng ngẩn ra, hắn dĩ nhiên biết Viện trưởng đại nhân nuôi một con mèo, sủng ái không thôi, ai dám động con mèo này, hắn sẽ diệt người đó. Nhưng con mèo này cư nhiên đứng ở trên vai Lăng Hàn, đây là ý gì?
Vừa vặn, hay là...
Hắn không khỏi rùng mình một cái, nếu phía sau Lăng Hàn có một cường giả đại năng Tinh Thần Cảnh cho chỗ dựa mà nói, La gia trên dưới buộc chung một chỗ cũng không đủ một ngón tay trấn giết.
- Meo meo!
Đại bạch miêu không vui quét mắt nhìn mọi người, không biết Bản Vương đói bụng sao, các ngươi còn không thả Lăng Hàn về nhà chuẩn bị thức ăn cho Bản Vương?
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Ta bị đuổi ra khỏi học viện đúng không? Đại bạch miêu, vậy sau này ngươi liền theo ta, bao ăn no!
- Meo meo!
Đại bạch miêu ngạo kiều gật đầu.
Yêu thú Phá Hư Cảnh tất nhiên khai hoá trí tuệ, làm ra phản ứng nhân tính hóa như vậy không ngạc nhiên chút nào, nhưng La Khải Phong, Ngụy Thiên Thụ đều sợ đến mật nhô ra.
---------------