Hắc y nhân rất kiên trì, nhưng nửa ngày sau, tinh thần của hắn đã sụp đổ.
Ở trong Hắc Tháp, thống khổ của hắn bị phóng đại gấp trăm lần, dù dùng tiểu đao nhẹ nhàng cắt hắn một chút, cũng sâu tận xương tủy, thẳng để linh hồn, làm cho ý chí của hắn tan rã sạch sẽ.
- Ta tên Mông Nghị. Là sát thủ Sơ Cấp của Ám Dạ Đường...
Hắn nói, hai mắt đăm đăm, như người ngu ngốc.
Lăng Hàn nghe, nguyên lai là Ám Dạ Đường, có người ra một vạn Chân Nguyên Thạch treo giải thưởng tính mạng của hắn.
Này là một khoản tài phú kinh người, lại chỉ muốn tính mệnh của một Phá Hư Cảnh, tin tưởng Sơn Hà Cảnh tiểu cực vị, thậm chí trung cực vị cũng sẽ rục rịch, kiếm một khoản tiền lớn a.
Quả thực chính là đưa không.
Mông Nghị chỉ là sát thủ cấp thấp nhất, hắn dĩ nhiên không có khả năng biết cố chủ là ai. Chỉ là "vận khí tốt", là người đầu tiên nhận được nhiệm vụ này. Dĩ nhiên kể từ bây giờ, vận khí của hắn không phải kém bình thường a.
- Có lẽ là La gia, Triệu Luân, cũng có thể là Thủy gia, có lẽ là một người khác đố kị ta.
Lăng Hàn vuốt cằm, không khỏi bật cười, hắn mới đến Thần giới vài ngày, nhưng đã nghĩ không ra là cừu nhân nào mời sát thủ, đây coi như thành công hay thất bại?
- Chắc là thành công đi, có câu không bị người đố kị là tài trí bình thường, ta là thiên tài, cho nên mới có nhiều người muốn giết ta như vậy.
Lăng Hàn rất có tinh thần tự tiêu, hắn thu tên sát thủ này vào Hắc Tháp, vậy gia sản trên người đối phương dĩ nhiên là của hắn, một trăm sáu mươi bốn khối Chân Nguyên Thạch, mười bảy mũi tên, các loại đan dược tổng cộng bảy bình.
- Thân là cường giả Sơn Hà Cảnh, tại sao nghèo như vậy nhỉ?
Lăng Hàn lắc đầu, thật là xui xẻo.
Hắn lại không biết, tất cả gia sản của Mông Nghị đều dùng ở những mũi tên này, mỗi một chi đều do Thần Thiết chế tạo, tuy Thần giới có rất nhiều Thần Thiết, nhưng giá trị lại không thấp chút nào.
Hơn nữa còn phải mua đan dược, hắn có thể tiết kiệm được hơn một trăm Chân Nguyên Thạch kỳ thực đã không tệ.
Xích Thiên Học Viện cũng chỉ cho Lăng Hàn một tháng hai khối Chân Nguyên Thạch mà thôi.
Lăng Hàn ra Hắc Tháp, quay lại học viện.
Lần này Ám Dạ Đường ám sát thất bại, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua, như vậy lần sau khẳng định sẽ càng thêm lợi hại. Có lẽ là sát thủ Trung Cấp, sát thủ Cao Cấp, thậm chí sát thủ Đồng Bài.
Từ chỗ Mông Nghị biết được, thực lực của Ám Dạ Đường rất mạnh, phân bộ ở mỗi quốc gia, ở thành nào cũng có thể tìm được.
Tổ chức sát thủ này chia sát thủ làm sáu cấp bậc, từ thấp đến cao là: Sơ Cấp, Trung Cấp, Cao Cấp, Đồng Bài, Ngân Bài, Kim Bài, phân chia như vậy điều không phải lấy cảnh giới võ đạo của sát thủ, mà là mục tiêu, số lượng và chất lượng của bọn hắn ám sát.
Giết người càng nhiều, mục tiêu thực lực càng cao, như vậy lấy được điểm cũng càng cao, có thể một đường đi lên.
Nên có khi sát thủ Trung Cấp còn mạnh hơn sát thủ Đồng Bài.
Nhưng bình thường, nhất định là sát thủ cấp bậc càng cao thì càng lợi hại, ngoại lệ luôn là số ít.
- Luôn bị người đuổi giết cũng không phải biện pháp, nhưng ngươi có thể làm được gì đây?
Lăng Hàn gãi đầu, hắn còn thật không có biện pháp giải quyết, chỉ có thể cẩn thận.
Trở lại học viện, Lăng Hàn ném tất cả phiền não ra sau đầu, chuyên tâm tu hành, tin tưởng cho dù là Ám Dạ Đường ở Hoàng Đô cũng không dám tùy ý làm bậy, mà hắn còn có Hắc Tháp, không lo lắng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Ba ngày sau, Lăng Hàn bị Tả Tướng kêu qua, tam quốc tranh phách rất nhanh thì bắt đầu, mà Loạn Tinh Hoàng Triều cũng phải xác định người tham gia lôi đài chiến.
Này là một việc trọng đại, bởi vậy, không chỉ Loạn Tinh Hoàng Triều tiến hành động viên, ngay cả Vương Triều phụ thuộc cũng phái thiên kiêu của bọn họ đến, muốn giúp một phần lực. Dù sao, nếu như chiến tích của Loạn Tinh Hoàng Triều không tốt, trên mặt bọn họ cũng không có ánh sáng.
Này là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.
Lăng Hàn tới Tả Tướng phủ, do Tả Tướng tự mình lĩnh đội, đi phủ đệ của Cửu Quận Vương.
Cửu Quận Vương họ Hồ tên Phỉ Vân, chính là một trong Cửu Vương của Loạn Tinh Hoàng Triều, quyền lực có thể nói là khuynh tẫn triều dã. Nhưng làm cho người ta không cách nào tin nổi chính là, tu vi của vị Cửu Quận Vương này chỉ là Sơn Hà Cảnh trung cực vị.
Cửu Vương, thậm chí mạnh hơn Tả Hữu Nhị Tướng, Thất Đại Tướng quân, nhưng Hồ Phỉ Vân chỉ là Sơn Hà Cảnh trung cực vị, làm sao phục chúng?
Bởi vì có Loạn Tinh nữ hoàng bảo bọc.
Đại khái ở bảy mươi vạn năm trước, kỳ thực Loạn Tinh Hoàng Triều còn có vị Tướng Quân thứ tám, mà khi đó cũng còn chỉ có Thất Vương, Thất Vương bài danh chót nhất đồng dạng chỉ có tu vi Sơn Hà Cảnh, không có được vị tướng quân kia để vào mắt, lại còn bị đùa giỡn.
Kết quả, Loạn Tinh nữ hoàng giận dữ, trực tiếp trấn giết tên tướng quân này, toàn tộc diệt sạch!
Từ nay về sau, cho dù là ai cũng cung kính với Cửu Vương, bởi vì Nữ Hoàng bệ hạ nói qua, gặp Cửu Vương như gặp trẫm!
Cửu Vương phủ rất náo nhiệt, Tả Hữu Tướng, Thất Đại Tướng đều mang theo "cao thủ" mình chọn trúng tới, còn có ít quan viên cũng vì thế bôn ba, ở toàn quốc đào móc nhân tài, nghênh đón thịnh hội mười năm một lần này.
Mặt khác, các Vương Triều lệ thuộc cũng mang theo thiên kiêu của bổn quốc đến, nếu có thể đại biểu Loạn Tinh Hoàng Triều xuất chiến, vậy dĩ nhiên là thiên đại vinh quang. Mà nếu có thể suất lĩnh thiên tài khác trợ giúp Loạn Tinh Hoàng Triều thắng được thứ nhất, thì nhất định sẽ được nữ hoàng ca ngợi.
Nữ Hoàng bệ hạ, Đại Thánh Đại Đức, chẳng những là tình nhân trong mộng của tất cả mọi người, cũng là thần tượng vô thượng, đại biểu lực lượng võ đạo mạnh nhất.
Tất cả mọi người tụ ở trong một hoa viên, lâm thời bày đặt rất nhiều hàng ghế, nhưng chỉ có đại nhân vật mới có tư cách ngồi, như đám người Lăng Hàn chỉ có thể đứng.
Rất nhiều người, chỉ Phá Hư Cảnh thì có hơn một trăm, mà cuối cùng chỉ có mười người có thể đại biểu Loạn Tinh Hoàng Triều xuất chiến, cạnh tranh rất kịch liệt.
Lệ Vi Vi cũng tới, nàng là tới xem náo nhiệt, chỉ là thân phận của nàng cao quý, chẳng những có người chạy tới lấy lòng nàng, nếu thật có thể kết thành vợ chồng với nữ nhi của Tả Tướng, vậy liền có thể thăng chức rất nhanh.
Lăng Hàn ở trong góc tìm một tảng đá đầu ngồi, con mắt khép hờ, vận chuyển Lục Pháp Hợp Nhất hấp thu thiên địa linh khí.
Tuy tu luyện như vậy không thể đạt đến điều kiện tốt nhất, nhưng hắn phải giành giật từng giây, lãng phí một chút xíu thời gian cũng là đáng xấu hổ.
---------------