Thần Đạo Đan Tôn

Chương 962 - Quét Ngang Vô Địch

Lăng Hàn lạnh nhạt nói, ánh mắt đảo qua một nghìn tám trăm người còn dư lại, bị ánh mắt của hắn quét trúng, mỗi người đều không tự chủ được buông ánh mắt xuống, không dám nhìn thẳng.

Hắn rõ ràng không có Vương giả chi khí, nhưng vì cái gì có lực áp bách mạnh mẻ như vậy?

- Lên, tuyệt không thể để cho hắn nhẹ nhàng rời đi như vậy! Bằng không, mặt mũi của Tây Viện chúng ta để nơi nào?

- Không tiếc bất cứ giá nào, lưu hắn lại!

Học sinh của Tây Phân Viện không ngừng xông tới, người người phấn đấu quên mình.

Đây không phải tử đấu, Lăng Hàn lại ngoan tâm cũng không có khả năng đánh chết đánh tàn phế bọn họ, bởi vậy bọn họ cũng ít rất nhiều cố kỵ, kích phát ra huyết dũng, muốn đánh cuồng đồ kia một trận.

Đáng tiếc, cừu nhiều hơn nữa cũng không thể là đối thủ của Hùng Sư. Huống chi bọn họ ở trước mặt Lăng Hàn ngay cả dê cừu cũng không tính.

Lăng Hàn tiện tay oanh qua một quyền, đoàn người giống như thiên nữ tán hoa, thình thịch, lập tức liền có mười mấy người bị đánh bay, thoạt nhìn dễ dàng, không có một chút xíu độ khó.

- Cổ sư huynh, xem ngươi!

Tất cả mọi người nhìn về phía một thiếu nhỉên vóc người thon gầy, như cây trúc vậy, cả người thực sự chỉ còn lại có xương bọc da.

Thiếu nhỉên này gật đầu, chợt hít một hơi, thình thịch, tay trái của hắn như bị bơm khí, nhất thời bành trướng, sau đó là cánh tay phải, thân người, hai bắp đùi, chỉ có đầu còn duy trì dáng dấp nguyên lai.

Trong nháy mắt, hắn từ một cây trúc biến thành Cự Nhân cao ba trượng, cơ thể đầy cơ bắp, phản xạ quang mang, như thoa một tầng dầu.

- Cổ sư huynh tu luyện Thôn Thiên Công không hoàn chỉnh, bình thường chỉ có chiến lực mười tám tinh, chỉ khi nào bạo phát, chiến lực có thể đạt tới hai mươi mốt tinh, thậm chí còn muốn vượt qua!

- Hanh, thiên phú của Cổ sư huynh vốn không kém Diệp Thừa Vận. Nhưng Diệp Thừa Vận có thể đạt đến chiến lực thường trú hai mươi mốt tinh, còn Cổ sư huynh bạo phát chiến lực tuyệt đối có thể vượt lên trước.

- Hai mươi hai tinh!

Tất cả mọi người tràn đầy chờ đợi, Cổ sư huynh có thể ngăn cơn sóng dữ, trấn áp Lăng Hàn, miễn cho Tây Phân Viện lại tiếp tục mất mặt.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Cổ sư huynh phóng về phía Lăng Hàn, bây giờ hình thể của hắn to lớn, trọng lượng kinh người, mỗi một bước đạp lên mặt đất đều như tiếng sấm, đại địa run rẩy, như muốn băng liệt ra vậy.

Hắn xông như thế, những người khác đều né ra, bây giờ Cổ sư huynh quá mạnh mẻ, dù cho bị một đạo dư ba quét cũng gặp tai ương.

Oanh!

Cổ sư huynh ra quyền, đập tới đầu của Lăng Hàn.

Hiện tại hắn cao ba trượng, Lăng Hàn quả thực như trẻ con vừa ra đời, nhỏ đến đáng thương.

- Đánh chết hắn!

Tất cả mọi người hô to.

Lăng Hàn hơi kinh ngạc, Cự Nhân này bộc phát ra chiến lực cư nhiên vượt qua Diệp Thừa Vận, đáng tiếc, hắn dùng một loại bí pháp mạnh mẽ đề thăng chiến lực, nhưng thời gian duy trì ngắn đến thương cảm.

Cũng vì như vậy, hắn mới tập trung chiến lực bộc phát ra, đáng sợ không gì sánh được.

Bất quá, so sánh với Lăng Hàn, chút chiến lực ấy hoàn toàn không đủ nhìn.

Lăng Hàn vươn tay, nhẹ nhàng nâng lên.

Ba, nắm tay của Cổ sư huynh cách đầu của Lăng Hàn một tấc thì không cách nào nhúc nhích nữa.

Nhưng bởi vì hình thể của hai người hoàn toàn không hợp, quả đấm của Cổ sư huynh lớn đến kinh người, che ở trên đầu Lăng Hàn, người khác căn bản nhìn không thấy tình huống cụ thể, rất nhiều người còn tưởng rằng Lăng Hàn bị đập trúng, không khỏi hoan hô lên.

Bọn họ hống một trận, lại phát hiện Lăng Hàn vẫn đứng vững vàng, không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ.

Người này là yêu quái sao?

Lăng Hàn đưa tay vừa nhấc, thân thể cao lớn của Cổ sư huynh liền bị hắn giơ cao khỏi đỉnh đầu, như một con kiến giơ Hùng Sư lên, tràn đầy quái dị và không hợp.

- Đi!

Lăng Hàn lắc lắc tay, hưu, Cổ sư huynh liền bị hắn ném ra ngoài, nặng nề đánh lên tường, thình thịch mấy cái mới ngừng lại.

Phốc!

Cổ sư huynh thở ra một hơi, thổi đến cả người hắn bay cao, thân thể cấp tốc thu nhỏ lại, trong nháy mắt liền khôi phục nguyên hình.

Chiến lực của hắn... cũng lui trở về Phá Hư mười tám tinh.

Cường như Cổ sư huynh cũng không phải đối thủ!

Người Tây Viện sợ rồi, bọn họ đối mặt không phải thiên tài thông thường, ưu thế nhân số ở trước mặt quái vật này căn bản không có một chút xíu tác dụng.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:

- Còn đánh nữa không?

Mọi người nhìn thân thể la liệt đầy đất, hiện tại số lượng này đã vượt lên một nửa, nhưng Lăng Hàn dù bận vẫn ung dung, tựa hồ ngay cả nóng người cũng không tính.

Bọn họ nhất tề lắc đầu, không đánh nữa, người quá biến thái!

Vẫn là chờ tên biến thái này thăng nhập Sơn Hà Cảnh, lại để cho sư huynh sư tỷ Sơn Hà Cảnh thu thập hắn đi.

- Không đánh, vậy ta về nhà ngủ!

Lăng Hàn không có nói xin lỗi gì, đã đánh người Tây Phân Viện ngã hơn một nửa, hiện tại lại nói xin lỗi sẽ như miệt thị, đưa đến hiệu quả trái ngược.

Hắn chắp tay mà đi, người Tây Phân Viện chỉ có thể trơ mắt nhìn, hai mắt phun lửa.

Kỳ thực Lăng Hàn cũng cực kỳ khó chịu, tuy hắn đại hiển uy phong, nhưng là bị bức bách.

- Triệu Luân a Triệu Luân, thù này của chúng ta coi như đã kết!

Lăng Hàn thầm nói.

Hiện tại hắn có thực lực đối kháng Triệu Luân sao?

Không có!

Đừng nói Triệu Luân, ngay cả ba thủ hạ của hắn, còn có thủ hạ của thủ hạ hắn cũng đánh không lại, không có biện pháp, Sơn Hà Cảnh và Phá Hư Cảnh chênh lệch quá lớn.

- Ta phải xông lên Sơn Hà Cảnh, như vậy lấy tiềm lực của ta, trở thành thiên tài Ngũ Tinh tuyệt đối không khó! Như vậy, ta vừa lên tiểu cực vị liền có thể địch trung cực vị trung kỳ, chí ít sẽ không bị động như thế.

- Triệu Luân vì Thủy sư tỷ mà cùng ta kết thành hận thù, như vậy Thủy sư tỷ cũng là nhược điểm của hắn. Ta làm bộ thân mật với Thủy sư tỷ, làm sao cũng phải để hắn tức chết, có cừu không báo là không hợp tính cách của ta.

...

Ngày thứ hai, Bắc Phân Viện mỗi tháng một lần nguyệt khảo bắt đầu.

Này là khảo nghiệm thực lực mọi người, xem có tiến bộ thậm chí lui bước hay không, dù sao có người cảm thấy đã thi được vào học viện, khó tránh khỏi tâm tình thả lỏng, từ đó không chuyên cần tu luyện, thực lực không tăng lại giảm cũng có khả năng.

Con đường võ đạo, chính là đi ngược dòng nước.

Nếu xuất hiện lui bước, lần đầu tiên là cảnh cáo, lần thứ hai sẽ trừ tất cả phúc lợi, lần thứ ba chính là khai trừ, nên nguyệt khảo còn rất trọng yếu.

Năm trăm tân sinh đều đến đông đủ.

---------------

Bình Luận (0)
Comment