Thần Đạo Đan Tôn

Chương 985 - Đấu Yêu Lang (Hạ)

Hắn chỉ cảm thấy cả người không còn một chút xíu khí lực, bất kể là thể lực hay nguyên lực, đều bị lấy hết sạch.

Uy lực của một mũi tên cuối cùng xác thực rất lớn, nhưng đánh đổi là lực lượng suy kiệt trong nháy mắt.

Lấy lực lượng trung cực vị tiền kỳ thường quy của Lăng Hàn, lại trong nháy mắt đánh ra toàn bộ, dựa vào thần uy, cuối cùng đạt đến lực phá hoại trung cực vị hậu kỳ, bằng không mũi tên này tuyệt đối không thể kiến công.

Vượt qua Lục Tinh.

Lăng Hàn vô cùng hài lòng, thiên tài Ngũ Tinh chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết mà thôi, nhưng hắn có thể đạt đến Lục Tinh, tuy trong đó cũng có tác dụng của bản thân thần tiễn, nhưng hiện tại hắn chỉ vừa bước vào tiểu cực vị, nếu như mài giũa cảnh giới một chút, vậy coi như dùng tên phổ thông cũng có thể bắn ra lực phá hoại Lục Tinh.

- Ngang!

Thấy Tiểu Yêu bị thương, con đại yêu kia giận tím mặt, ba cái đầu ngửa mặt lên trời gào thét, dù cho cách xa như vậy, Lăng Hàn và Hồ Phỉ Vân cũng cảm giác được lực áp bách đáng sợ.

Phù phù xoạt, nó vỗ cánh lên, giết tới hai người Lăng Hàn.

Chỉ phất cánh một cái, tốc độ lại như điện quang!

Đừng nói hiện tại Lăng Hàn cực kỳ suy yếu, dù hắn ở thời điểm toàn thịnh, lại bắn một chi Diệt Long Tinh Thần Tiễn cũng không biện pháp, ròng rã áp chế hai tiểu cảnh giới, chí ít Hợp Ninh Tinh tuyệt không người có thể đối kháng.

Trong nháy mắt, Lăng Hàn nhất định phải làm ra lựa chọn.

- Không nên chống cự thần thức của ta bao vây!

Lăng Hàn nhìn Hồ Phỉ Vân quát lên.

Hắn vẫn rất có hảo cảm với vị Cửu Quận Vương này, một người ngây thơ thiện lương, huống hồ còn có ân huệ tặng đan, hắn không thể trơ mắt nhìn đối phương chết vào miệng của Yêu Lang.

Lúc này Hồ Phỉ Vân lại còn hướng về hắn nguýt một cái, oan ức nói:

- Tại sao ngươi muốn hung ta?

Lăng Hàn nào còn có thời gian giải thích, thần thức vội vàng tuôn ra, bao vây Hồ Phỉ Vân.

Oành!

Thần thức của hắn bị gảy trở về, đây là gặp phải chống lại.

Như vậy, lại muốn bao vây đối phương, chỉ có một biện pháp, chính là lấy Thất Sát Trấn Hồn Thuật đánh ngất đối phương, lại thu vào Hắc Tháp. Cũng được, làm cho nàng không rõ vì sao, bằng không lấy lòng dạ của nàng bảo đảm dăm ba câu liền bị người dụ ra hết bí mật.

Lăng Hàn lập tức phát động tinh thần xung kích, cũng không nghĩ đến trên người Hồ Phỉ Vân lại có một vầng sáng hồng nhạt di động, chấn thần thức của hắn trở lại. Đồng thời, một luồng khí thế đáng sợ từ trên người Hồ Phỉ Vân dật động mà ra, để Lăng Hàn trong nháy mắt cảm giác mình nhỏ bé như một con giun dế.

Khí thế này... có chút quen thuộc.

Loạn Tinh nữ hoàng!

Nhất định là Loạn Tinh nữ hoàng làm bí thuật gì ở trên người nàng, bảo vệ thần thức của nàng. Chỉ là hiện tại cái này không phải thành giúp đỡ sao?

Oanh, tốc độ của con đại yêu kia nhanh bực nào, trong nháy mắt đã đuổi theo, ba cái đầu phân biệt nhìn chằm chằm Lăng Hàn và Hồ Phỉ Vân, há miệng, trong cái đầu màu vàng bắn ra mấy chục đạo kim quang.

Ngân đầu phun ra sợi tơ màu trắng, hình thành một chiếc võng, sợi tơ tỉ mỉ, toả ra tia sáng lạnh lẽo, phỏng chừng cắt trúng một cái, cả người sẽ bị cắt thành mảnh vỡ.

Cuối cùng đầu hồng phun ra hỏa diễm, nhiệt độ cực cao, phỏng chừng ngay cả Thần Thiết cấp một cũng có thể thiêu tan.

Lúc này, Lăng Hàn cũng không có lựa chọn, chỉ có thể một mình trốn vào trong Hắc Tháp, bằng không chính là hắn và Hồ Phỉ Vân cùng chết, vậy thực sự là hoàn toàn không có ý nghĩa.

Nhưng trong nháy mắt hắn muốn trốn đi, lại nghe Hồ Phỉ Vân hừ một tiếng.

Âm thanh kỳ lạnh, tràn ngập uy thế của kẻ bề trên.

Oành!

Công kích đầy trời nhất thời biến mất sạch sẽ, mà con Yêu Lang kia càng thẳng tắp rơi xuống, không nhúc nhích, thật giống như bị hù chết.

Lăng Hàn chấn kinh đến nhìn Hồ Phỉ Vân, tiếng hừ lạnh kia tuyệt đối không phải của Hồ Phỉ Vân, mà là của Loạn Tinh nữ hoàng.

Khẳng định không sai, vị nữ hoàng kia quá mức chói mắt, dù là ai chỉ cần gặp nàng một lần, nghe nàng nói chuyện, thì sẽ không bao giờ quên phong thái và thanh âm của nàng.

Để Lăng Hàn không rõ chính là, Loạn Tinh nữ hoàng là làm sao mượn tay của Hồ Phỉ Vân xuất thủ, chỉ một tiếng hừ lạnh liền ép một Yêu Lang Sơn Hà Cảnh đại cực vị?

Lấy thực lực Tinh Thần cảnh đại viên mãn của Loạn Tinh nữ hoàng, muốn trấn áp một yêu thú chỉ là Sơn Hà Cảnh đại cực vị tự nhiên là chuyện dễ dàng. Nhưng vấn đề là, hiện tại vị nữ hoàng này không biết cách đây bao xa.

Nàng là lưu lại một tia ý thức ở trên người Hồ Phỉ Vân sao? Hay là bí pháp nào đó?

Lăng Hàn thầm lắc đầu, chí ít hắn biết, Thần giới không có bí pháp như vậy. Bằng không, Tả Tướng cần gì phải tìm Đường Phong, trực tiếp gia trì thần thức lên người ái nữ, ở đây không phải như giẫm trên đất bằng sao?

Nhưng hắn có thể khẳng định, vừa nãy nhất định là Loạn Tinh nữ hoàng ra tay!

Có thể trở thành một trong tam đại bá chủ của Hợp Ninh Tinh, Loạn Tinh nữ hoàng quả nhiên danh bất hư truyền, nắm giữ thực lực người thường không có.

Lúc này, Hồ Phỉ Vân quay đầu lại liếc nhìn hắn, rõ ràng là khuôn mặt đồng nhất, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau, tràn ngập uy thế kẻ bề trên, để hô hấp của Lăng Hàn đình trệ, trên trán tuôn ra mồ hôi lạnh.

Đây tuyệt đối không phải Hồ Phỉ Vân, mà là Loạn Tinh nữ hoàng... Hoặc nói, là Loạn Tinh nữ hoàng chi phối thân thể.

Trong con ngươi của Hồ Phỉ Vân lướt qua một đạo hàn quang, nhất thời, sát ý hóa thành thực chất, xé rách không gian bốn phía, nhưng nàng do dự một chút, chung quy không có ra tay.

Chỉ trong nháy mắt, uy thế đáng sợ kia liền biến mất sạch sành sanh.

- Ồ, con ác thú này chết như thế nào?

Hồ Phỉ Vân đột nhiên kêu lên, trong thanh âm tràn ngập kinh ngạc cùng không rõ.

Lăng Hàn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy dáng dấp của Hồ Phỉ Vân ngây thơ, tựa hồ căn bản không nhớ rõ chuyện đã xảy ra vừa nãy.

Quái lạ!

Đột nhiên Lăng Hàn cảm thấy, có khả năng Cửu Vương không phải cùng Loạn Tinh nữ hoàng có quan hệ tình như tỷ muội đơn giản như vậy, mà có ràng buộc rất sâu, càng có khả năng cất giấu bí mật lớn gì, vì lẽ đó vừa nãy Loạn Tinh nữ hoàng có dự định giết hắn diệt khẩu, nhưng cuối cùng không ra tay.

Đương nhiên, nếu như nàng ra tay, Lăng Hàn cũng có thể trốn vào trong Hắc Tháp.

- Lăng Hàn, ngươi giết con ác thú kia?

Hồ Phỉ Vân nhìn về phía Lăng Hàn, trong mắt to tràn ngập cảm động.

- Quá tốt rồi, ngươi báo thù cho các nàng Thính Cần, Vận Dung rồi!

Nàng vô cùng kích động, nắm lấy tay Lăng Hàn rồi liên tục đong đưa cánh tay.

---------------

Bình Luận (0)
Comment