Thần Đạo Đan Tôn

Chương 996 - Đồ Lưu Manh

Hết lần này tới lần khác Hồ Phỉ Vân bởi vì không thở nổi, đang không ngừng giãy dụa thân thể, để Lăng Hàn chịu "dày vò".

Không nên khảo nghiệm ý chí của hắn như vậy a!

Thân thể của Lăng Hàn hết thảy đều rất bình thường, huống hồ Hách Liên Tầm Tuyết ly khai hơn hai năm, hắn vẫn "thủ thân như ngọc", hỏa khí tự nhiên thịnh vượng. Lực khắc chế của hắn rất mạnh, nhưng phản ứng thân thể là một chuyện khác.

Mới đầu Thủy Nhạn Ngọc chẳng qua là cảm thấy khó chịu, có cái gì cứng rắn chỉa vào mình, nhưng nàng lại không có kinh nghiệm cũng là nữ nhân, rất nhiều chuyện là vô sự tự thông, không cần dạy nha.

Nàng phản ứng lại, nhất thời vừa thẹn vừa giận.

Tên sắc lang này, hỗn đản vô sỉ này, cư nhiên vào lúc này động suy nghĩ ác ý với mình!

Đây thật là oan uổng Lăng Hàn, hắn ở tư tưởng quả thực không có tà niệm, chỉ là mỹ nữ trong ngực, hơn nữa còn là trước sau hai cái, vậy còn không loạn hoặc là thái giám, hoặc là cong cong.

Chỉ có chút phản ứng, không có động thủ động cước, vậy đã là lực khắc chế kinh người.

- Lưu manh, ta muốn giết ngươi!

Thủy Nhạn Ngọc cắn răng nói.

- Thủy tỷ tỷ, hắn làm gì ngươi?

Hồ Phỉ Vân cũng tò mò hỏi.

Thủy Nhạn Ngọc như thế nào không biết xấu hổ nói, chỉ hừ một tiếng:

- Người này không phải đồ tốt!

Hồ Phỉ Vân kỳ quái, Lăng Hàn rất tốt nha, trước cứu nàng, vừa rồi lại phấn đấu quên mình, người tốt như vậy đi đâu tìm?

Lăng Hàn cũng giận, ta lại không làm gì ngươi! Hiện tại tình huống này, hắn cũng chỉ nổi lên chút phản ứng bản năng, ai bảo hắn là nam nhân! Hắn tiến đến bên tai Thủy Nhạn Ngọc nói:

- Ngươi mắng ta nữa, cẩn thận ta không khách khí với ngươi!

- Đồ lưu manh, ngươi làm chuyện ác còn không cho phép người khác nói… ô!

Thủy Nhạn Ngọc đang muốn nghiêm trách, ai ngờ Lăng Hàn cắn vành tai nàng, nhất thời một cảm giác tô tô từ bên tai lan khắp toàn thân, để cho đại não của nàng hư không, hoàn toàn mất hết ý niệm trong đầu.

Thình thịch, móng vuốt của cự viên lần thứ hai dò vào, kình phong mãnh liệt kích động, để cho nàng tỉnh táo lại.

- Ác tặc!

Nàng trách mắng.

- Yêu, học được từ mới rồi?

Lăng Hàn cười ha ha.

- Đã bị ngươi mắng thành lưu manh ác tặc, ta liền đơn giản lưu manh cho ngươi xem một chút!

Bàn tay của hắn đi xuống nhấn một cái, lần thứ hai cầm lấy vật thể đẫy đà kia.

Toàn thân Thủy Nhạn Ngọc cứng ngắc, trong nháy mắt đại não đình chỉ vận chuyển.

- Phản ứng còn mãnh liệt như vậy.

Lăng Hàn thì thào nói, đối phương đã biết hắn có Không Gian Thần Khí, như vậy chỉ có hai lựa chọn: Hoặc là giết nàng, hoặc là biến thành người một nhà, bảo chứng bí mật sẽ không tiết ra ngoài.

Hắn quyết định chọn thứ hai.

Cự viên còn đang tàn sát bừa bãi, Hồ Phỉ Vân thì đầu đầy vụ thủy, nhưng Lăng Hàn và Thủy Nhạn Ngọc đều như ở trên mây, tựa hồ không thấy nguy hiểm, chỉ có cảm giác kích động lưu chuyển ở trong thân thể hai người.

Cũng không biết qua bao lâu, hai người bọn họ cũng không có phát hiện cự viên đã rất lâu không có trở lại "quấy rầy", thẳng đến Hồ Phỉ Vân liên tục hô ăn không tiêu, mới để bọn họ giật mình tỉnh lại.

Lăng Hàn nói:

- Ta đi ra xem một chút, các ngươi ở lại chỗ này.

Hắn vận chuyển nguyên lực, cả người ba ba rung động, thân thể biến hình, gạt Thủy Nhạn Ngọc ra đi tới trước mặt, cẩn thận xuất động.

Thủy Nhạn Ngọc cắn môi, không cần soi gương, nàng cũng biết khuôn mặt của mình khẳng định đỏ kinh người, bởi vì nàng cảm giác được từng đợt nhiệt khí, như muốn thiêu cháy cả người vậy.

Mình… mình cư nhiên dễ dàng tha thứ tên kia khinh bạc, hơn nữa còn có chút thích thú, thực sự là quá xấu hổ!

- Ra đi, Ma Viên đã đi.

Thanh âm của Lăng Hàn từ bên ngoài truyền tới.

Hồ Phỉ Vân đẩy Thủy Nhạn Ngọc một cái, lúc này Thủy Nhạn Ngọc mới tỉnh hồn, cất bước tiến tới.

Ra khỏi sơn động, nàng vùi đầu rất sâu, căn bản không dám nhìn Lăng Hàn.

- Thủy tỷ tỷ làm sao vậy?

Hồ Phỉ Vân hỏi.

- Ở trong động lâu, cổ mỏi mà thôi.

Lăng Hàn thuận miệng nói.

Hồ Phỉ Vân cũng không nghi ngờ, vội vàng nói với Thủy Nhạn Ngọc:

- Thủy tỷ tỷ, có mỏi lắm không?

Thủy Nhạn Ngọc ngẩng đầu lên, hung hăng trừng Lăng Hàn, tiếp đó mới nói với Hồ Phỉ Vân:

- Ta không sao.

- Thật tốt quá!

Hồ Phỉ Vân vỗ tay nói.

Cửu Quận Vương này thật đúng là thiện lương, chỉ là ở võ đạo giới, còn trong vòng xoáy quyền lực, nàng thiện lương như vậy chỉ chiêu tới tai hoạ cho mình! Hoàn hảo, có Loạn Tinh nữ hoàng che gió che mưa, hẳn không ai dám có ý đồ với nàng.

- Chúng ta tiếp tục tiến tới.

Bọn họ phán đoán một chút, lại đi về phía Hỏa Diễm Quật.

Hai ngày sau, bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, Hồ Phỉ Vân được nuông chiều từ bé, căn bản không chịu khổ nổi.

Lăng Hàn nổi lửa làm cơm, sau khi tiến nhập bí cảnh, hắn vẫn không có thời gian luyện hóa linh nhục, bằng không tu Cửu Long Phách Thể Thuật đến Thần cảnh, lực lượng của hắn còn có thể đề thăng một đoạn, có hi vọng đạt đến lực lượng phá ngũ tinh.

Lôi Động Cửu Thiên, Huyền Nguyên Tam Thức đều không có tăng, bởi vì đó chỉ là dùng nguyên lực thôi phát, nhưng uy năng của tiễn thức chung cực lại có thể đề thăng một đoạn, có hi vọng để hắn chính diện đánh với thiên tài thất tinh một trận.

Ăn cơm xong, bọn họ quyết định nghĩ ngơi và hồi phục ba canh giờ, khôi phục trạng thái tới điều kiện tốt nhất lại hành động.

Lăng Hàn kéo Thủy Nhạn Ngọc đi tới một góc trong rừng.

Từ sau "sự kiện" trong sơn động, bọn họ còn không có nói qua câu nào.

- Ngươi đến tột cùng muốn thế nào?

Thủy Nhạn Ngọc nhìn chằm chằm Lăng Hàn.

- Cái gì thế nào?

Lăng Hàn cười nói.

- Không nên giả bộ hồ đồ, ngươi nhiều lần khinh bạc với ta, bảo ta làm sao gặp người?

Nàng có vẻ rất tức giận.

Lăng Hàn không khỏi cười nói:

- Coi ngươi là thê tử của ta a!

Khuôn mặt của Thủy Nhạn Ngọc đỏ lên, hai chữ thê tử chọt trúng điểm yếu hại của nàng, để khí thế của nàng thoáng cái mất hết. Nàng nghễnh gáy ngọc, kiêu ngạo nói:

- Đừng quên, chúng ta chỉ là tình lữ giả mà thôi.

- Nói giỡn, ta chưa bao giờ làm loại chuyện ngu ngốc ấy!

Lăng Hàn cười nói,

- Ngươi là vợ ta, không chạy thoát được.

- Ngươi nghĩ ta sẽ khuất phục sao?

Thủy Nhạn Ngọc có vẻ rất ngoan cường.

Lăng Hàn đưa tay về phía trước nhấn một cái, để nàng tựa ở trên một cây đại thụ nói:

- Ngươi cứ nói đi?

Khuôn mặt của Thủy Nhạn Ngọc nhịn không được đỏ lên nói:

- Ngươi lưu manh này, không nên động thủ động cước được không?

Lăng Hàn cười hắc hắc nói:

- Ngươi là vợ ta, động thủ động cước với ngươi là trách nhiệm của ta.

---------------

Bình Luận (0)
Comment