Thần Đạo Đan Tôn (Dịch Full)

Chương 1138 - Chương 1141: Đại Quân Tượng Đá (Hạ)

Chương 1141: Đại Quân Tượng Đá (Hạ)
Thần Đạo Đan Tôn
Cô Đơn Địa Phi
VIPTruyenGG.com
Chương 1141: Đại Quân Tượng Đá (Hạ)

Thủy Nhạn Ngọc không khỏi trừng Lăng Hàn một chút, người khác có đồ đệ thiên tài như thế xem là bảo cũng không kịp, nhưng Lăng Hàn ngược lại tốt, đều nghĩ tất cả biện pháp dằn vặt đệ tử này. Có điều, thực lực của Đinh Bình tăng lên lại rõ như ban ngày, nếu nàng không cố gắng, rất có thể sẽ bị đối phương vượt qua.

Lăng Hàn cười ha ha, một bên nắm lên Thủy Nhạn Ngọc đuổi gấp, vừa nói:

- Đồ nhi, sư phụ kiểm tra năng lực phản ứng của ngươi, kết quả để sư phụ rất thất vọng!

Oành!

Đinh Bình ngã chổng vó, đầu rơi xuống đất trước, trực tiếp đâm vào trong đất bùn, hắn rút đầu ra, chỉ thấy mình đã rơi vào trước một đại quân tối om om, để hắn giật mình, vội làm ra dáng dấp cảnh giới, sau đó mới phát hiện những cái này đều chỉ là tượng đá.

Lúc này, Lăng Hàn cùng Thủy Nhạn Ngọc cũng đã chạy tới, Tu La Ma Đế đi theo phía sau.

Lăng Hàn nhìn xung quanh, kinh ngạc nói:

- Đám tượng đá này, có ít nhất hơn triệu!

- Đây là vật chôn cùng sao?

Thủy Nhạn Ngọc tò mò nói, tuy trăm vạn tượng đá rất kinh người, nhưng đại năng an táng ở nơi này chí ít là Hằng Hà Cảnh, vậy trăm vạn tượng đá là quá phổ thông.

- Hẳn là vậy, có một vạn người tiếp đón, ở dưới cửu tuyền cũng không cô quạnh.

Lăng Hàn lắc lắc đầu.

- Đáng tiếc, dù vô địch Thần Đạo, nhưng chung quy vẫn hóa thành bùn đất, lẽ nào thật sự không có ai có thể vĩnh hằng bất diệt sao?

Tuy tuổi thọ của Sáng Thế Cảnh nhiều thái quá, nhưng cũng có hạn, nhiều nhất 4 tỉ năm.

Đây quả thật là một con số kinh khủng, nhưng chung quy không phải vĩnh hằng, luôn có ngày kết thúc.

- Ồ, đây còn có một bia đá.

Bọn họ đi phía trái một đoạn, chỉ thấy có một bia đá cao ba trượng dựng thẳng ở trước trận, mặt trên còn có chữ, có điều lần này không mơ hồ, mà thanh thanh sở sở.

- Tự tin vô địch, có thể xông trận mà qua!

Lăng Hàn đọc nói.

- Đi đường vòng hay xông trận?

Thủy Nhạn Ngọc hỏi, bầy tượng đá này không biết là cái quỷ gì, vẫn không nên dễ dàng mạo hiểm mới tốt.

Lăng Hàn vừa định nói chuyện, nhưng ngẩn ra nói:

- Phía trước có động tĩnh!

Bọn họ dồn dập nhảy lên, chỉ thấy ở bên trái cách mấy trăm trượng, có đoàn người xông vào trong tượng đá, mà những tượng đá nguyên bản cứng ngắc kia rõ ràng đều chuyển động, khởi xướng công kích về người đi đường.

Hiện tại, song phương đang đánh cho hừng hực.

- Khôi lỗi!

Lăng Hàn cùng Thủy Nhạn Ngọc đều bật thốt lên, bây giờ bọn họ đối với đồ chơi này thực sự là không xa lạ gì.

Có điều, lúc trước ở Địa Tâm Đảo chỉ có hơn một ngàn bộ khôi lỗi, đại bộ phận chỉ là Sơn Hà Cảnh tiểu cực vị, nhưng hiện tại khôi lỗi nơi này đều là Sơn Hà Cảnh đại viên mãn sơ kỳ, sức chiến đấu tương đối kinh người.

Người đi đường kia thực lực cũng không mạnh, chỉ một chút liền bị đánh ra, mỗi một người đều sưng mặt sưng mũi, vết thương chằng chịt.

- Đi đường vòng đi.

Chỉ nghe một người nói, đề nghị này được những người khác đồng ý, bọn họ dồn dập vòng quanh tượng đá, thạch trận chỉ rộng hơn hai dặm, nhưng sâu lại cực kỳ đáng sợ, bởi vậy số lượng có khả năng còn không chỉ trăm vạn.

Những người này trải qua ba người Lăng Hàn, không tự chủ được nhìn chăm chú Thủy Nhạn Ngọc, có người tựa hồ còn muốn sinh sự, nhưng liếc mắt nhìn phía sau, liền vội vã gia tốc, mau mau rời đi.

Lăng Hàn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đoàn người Hạ Vô Khuyết đang không nhanh không chậm đi tới, những người kia hẳn là kiêng kỵ đám người Hạ Vô Khuyết a.

- Ha ha, chúng ta quả nhiên hữu duyên, lại gặp nhau!

Hạ Vô Khuyết mỉm cười nói, hắn có chút kỳ quái, trước rõ ràng chỉ có hai người Lăng Hàn, sao hiện tại lại thêm một Phá Hư Cảnh cùng một khôi lỗi lang chứ?

Trong lòng Thủy Nhạn Ngọc không thích, nàng ghét nhất loại người quấn quýt không tha, nhưng hiện tại có Lăng Hàn ở đây, nàng đương nhiên sẽ không nhiều lời, đem tất cả giao cho Lăng Hàn đến xử lý.

Lăng Hàn cười ha ha nói:

- Vừa vặn, mời các vị đi trước a.

Hắn làm một tư thế mời khách, trước đã thấy tượng đá phát uy, sức chiến đấu của mỗi người đều là Đại viên mãn, tuy chỉ là sơ kỳ, nhưng không chịu nổi số lượng nhiều a.

Có thể nói, ngoại trừ Nhật Nguyệt Cảnh, Sơn Hà Cảnh nào dám xông vào đại trận? Không phải mấy trăm mấy ngàn, mà là chí ít trăm vạn, liều quần ẩu ai có thể chặn được?

- Công tử, cẩn thận!

Trưởng Tôn lập tức tiến lên trước một bước, nhẹ giọng nói.

Dù bọn họ đến muộn, chỉ nhìn thấy những người kia chật vật đi đường vòng, nhưng kết hợp cảnh tượng nơi này phán đoán, liền có thể biết những tượng đá kia không đơn giản.

Hạ Vô Khuyết lộ ra vẻ tự tin, hắn là hoàng tử của Bá Hạ Hoàng Triều, thiên tài vô song, đứng đầu một thời đại.

Hắn chính là danh từ vô địch cùng cấp, chỉ cần sức chiến đấu của những tượng đá này không đạt đến Nhật Nguyệt Cảnh, hắn liền không sợ. Mà chỉ cần nhìn những người trước chỉ bị thương nhẹ, liền có thể biết những cái này tượng đá xa xa không có đạt đến sức chiến đấu của Nhật Nguyệt Cảnh.

Tự tin vô địch?

Hắn không chỉ là tự tin, hơn nữa chính là nhân vật như vậy!

- Thủy cô nương, không bằng tại hạ hộ tống ngươi xông qua trận này?

Hắn nhìn Thủy Nhạn Ngọc nói, ý tứ đào góc tường rõ ràng đến không thể lại rõ ràng.

- Ha ha, cái này liền không nhọc người ngoài như ngươi!

Lăng Hàn lắc lắc tay.

- Lại nói, ngươi không hẳn có thể xông qua, nên chớ nói tuyệt như vậy!

Hạ Vô Khuyết lộ ra một tia tức giận, hắn tự nhiên không để Lăng Hàn ở trong mắt chút nào, nhưng giun dế như vậy hết lần này tới lần khác khiêu khích hắn, thực sự là điếc không sợ súng! Nhưng ở trước mặt Thủy Nhạn Ngọc, hắn vẫn muốn duy trì phong độ rộng lượng của hoàng tử.

Bởi vậy, hắn lạnh nhạt nói:

- Vậy tại hạ liền xông cho Thủy cô nương nhìn!

Hắn lặng thinh không đề cập tới Lăng Hàn, hiển lộ hết xem thường.

Hắn nhìn về phía tấm bia đá kia, đọc nói:

- Tự tin vô địch, có thể xông trận mà qua! Khà khà, chỉ cần cảnh giới tương đồng, tại hạ chính là vô địch!

Hắn nhanh chân tiến vào thạch trận.

Chỉ vài bước, tượng đá ở phụ cận đều tụ lại, công kích về phía Hạ Vô Khuyết.

- Loại côn trùng đom đóm, cũng xứng làm càn ở trước mặt ta!

Ánh mắt của Hạ Vô Khuyết vẩy một cái, cũng không ra tay, trong cơ thể tuôn ra một luồng khí tức đáng sợ, oành oành oành, nhất thời đánh bay tất cả tượng đá nhào tới.

Rất mạnh, xác thực rất mạnh!

Lăng Hàn thầm gật đầu, hắn tự nhiên có thể đánh ngã đối thủ đại viên mãn sơ kỳ, nhưng tuyệt đối không thể dựa vào khí tức liền đánh bay đối thủ như vậy.

Xem ra, đối phương không chỉ là đại viên mãn đỉnh cao, hơn nữa còn có khả năng nắm giữ lực lượng Tứ Tinh thậm chí Ngũ Tinh, mới có thể cường đại như thế.

---------------

Bình Luận (0)
Comment