Thần Đạo Đan Tôn (Dịch Full)

Chương 1446 - Chương 1451: Tự Mình Giải Quyết

Chương 1451: Tự Mình Giải Quyết
Thần Đạo Đan Tôn
Cô Đơn Địa Phi
VIPTruyenGG.com
Chương 1451: Tự Mình Giải Quyết

Lâm Phong đâu chịu bỏ qua thịt mỡ đến miệng chạy mất, vội vã chặn lại, thực lực của hắn mạnh hơn, chỉ cầu vây Lâm Vũ Khởi, tuyệt đối là thừa sức.

Lâm Vũ Khởi càng ngày càng nhanh, nhưng thân thể càng ngày càng ruồng bỏ ý nguyện của nàng, mềm nhũn rồi lại nóng lên, ánh mắt quyến rũ tích nước, môi đỏ như liệt diễm, muốn đốt cháy chính mình.

- Ha ha ha ha, từ mấy ngàn năm trước ta đã muốn *** ngươi, hôm nay cuối cùng có thể được mong muốn!

Lâm Phong vô cùng đắc ý.

- Thật sao?

Một thanh âm nhàn nhạt đột nhiên vang lên.

Lâm Phong đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy phía sau không biết lúc nào lại có thêm một người tuổi còn trẻ, đang xem thường nhìn mình.

Thân thể phi hành... Tinh Thần Cảnh!

Gia hỏa thật trẻ tuổi, tuyệt đối sẽ không vượt qua năm trăm tuổi.

Lâm Phong trố mắt, theo tu vi của Lăng Hàn tăng lên, muốn phán đoán tuổi tác chính xác của hắn cũng càng thêm khó khăn, cần tu vi tăng cao tương ứng, bởi vậy Lâm Phong chỉ có thể nhìn ra tuổi tác của Lăng Hàn trong vòng năm trăm tuổi.

Nhưng cái này cũng đủ để cho hắn giật mình.

Năm trăm tuổi!

Cho dù là ở Lâm gia, có đan dược cuồn cuộn không ngừng cung cấp, nhưng người đạt đến Tinh Thần Cảnh nhanh nhất cũng phải mười vạn tuổi, mà này đã là kỳ tài ngút trời, còn phải thêm vào kỳ ngộ không ngừng, không chỉ cắn dược đơn giản như vậy.

Đột phá bình phong cảnh giới, không phải chỉ đan dược liền có thể lập công, cần tìm hiểu a! Mà tìm hiểu thì cần thời gian, động một chút là lấy vạn năm tính.

Vì lẽ đó, Tinh Thần Cảnh năm trăm tuổi, hù chết người!

Nhưng dưới dục sắc hun tâm, hắn cũng không kịp nhớ đi chấn kinh, chỉ muốn đuổi Lăng Hàn, cùng Lâm Vũ Khởi thành chuyện tốt.

- Cút ngay!

Hắn quát to.

- Không có thói quen này, không biết lăn.

Lăng Hàn bình tĩnh nói, nhưng trong ánh mắt dập dờn ra lửa giận. Hắn là đan đạo đế vương, chỉ cần thoáng cảm ứng liền biết nơi đây đầy rẫy khí tức khiến người ta muốn rơi vào bể dục.

Hiển nhiên, đối phương động ám chiêu, điều này làm cho hắn vô cùng phẫn nộ.

Nằm ở dưới trạng thái đối địch, vậy nam nhân nữ nhân đều không khác biệt, chỉ một chữ… giết! Nhưng đối địch như thế nào đi nữa, Lăng Hàn cũng xem thường dùng thủ đoạn như vậy.

Vô liêm sỉ đến cực điểm!

- Ngươi đáng chết!

Lăng Hàn nói, trong ánh mắt sát khí dật động, đột nhiên đánh về phía Lâm Phong một quyền.

Đây chính là hòa vào Thiên uy, đấm ra một quyền, phảng phất thiên phạt, cực kỳ đáng sợ.

- Hả?

Lâm Phong kinh hãi, rõ ràng chỉ là Tinh Thần Cảnh tiểu cực vị, làm sao mang đến cho hắn cảm giác như thiên địa trừng phạt, có mùi vị của thiên kiếp nhỉ?

Hắn chỉ kịp thu hai tay bảo vệ ở trước người, cú đấm này đã đánh tới, oành, đánh bay hắn ra ngoài.

Hắn không khỏi ngơ ngác, giơ tay nhìn, chỉ thấy trên cánh tay đã xuất hiện vết thương rõ ràng, là bị Lăng Hàn đánh gãy xương.

Quyền lực thật đáng sợ!

- Ngươi đến tột cùng là ai?

Lâm Phong nhìn chằm chằm Lăng Hàn, một bên vận chuyển nguyên lực, hai tay lập tức phục hồi như cũ. Cái này không phải sức khôi phục của hắn kinh người, mà là mạnh mẽ lấy nguyên lực vuốt xương gãy, tiếp tục như vậy, một khi nguyên lực triệt hồi, vậy xương gãy vẫn là xương gãy.

- Lăng Hàn, dẫn ta đi!

Lâm Vũ Khởi càng ngày càng không chịu được nữa, nàng mị nhãn như tơ, nước da như ngọc hiện ra ánh sáng lộng lẫy.

Con mắt của Lâm Phong hơi chuyển động, lập tức có chủ ý nói:

- Người trẻ tuổi, tin tưởng ngươi cũng có ý nghĩ với nữ nhân này, ha ha, ta có thể để nàng cùng ngươi một thời gian! Có điều sau khi xong việc, nàng nhất định phải quy về ta, thế nào?

- Yên tâm, nàng đã bị Thập Luyện Mê Hương của ta ăn mòn thần trí, chỉ có thể càng ngày càng khát vọng nam nhân, thậm chí chỉ cần có, ngay cả dã thú cũng sẽ không chú ý.

- Ngươi thoải mái xong, ta thay ngươi thu thập tàn cục, chắc chắn sẽ không tiết lộ bí mật của ngươi.

Hắn vừa nói, một bên tiếp cận về phía Lăng Hàn, đột nhiên phun ra Kim đan, lại hút một cái, lực lượng bùng lên gấp mười lần, một quyền vung lên đánh tới Lăng Hàn:

- Ha ha ha ha, ta mưu đồ mấy ngàn năm, thịt mỡ làm sao sẽ tặng cho ngươi!

Trước nói như vậy, chỉ là muốn cho Lăng Hàn ý loạn tình mê mà thôi, tin tưởng bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ trúng chiêu, ở trước mặt hấp dẫn như vậy, ai có thể không động lòng?

Nhưng sau khi hắn đấm ra một quyền, trong lòng liền căng thẳng, bởi vì sắc mặt của Lăng Hàn quá bình tĩnh, thậm chí lãnh khốc đến đáng sợ.

- Hóa ra dược lực này lợi hại như vậy, mà ngươi cũng đã hấp thu không ít, dựa theo cái này, ngươi thấy mẫu sẽ lên, không lưu ý đẹp hay xấu, là người hay thú.

Lăng Hàn dật động Thiên uy, trong nháy mắt liền tước đi hai tinh của Lâm Phong.

Oành, hắn vung quyền đón nhận, cùng Lâm Phong kích đấu một chiêu.

Lâm Phong phun ra nuốt vào Kim đan, lực lượng miễn cưỡng tiếp cận đại cực vị, nhưng hiện tại bị tước hai tinh, vậy lực lượng chỉ còn lại ở trung cực vị hậu kỳ, tương đương Lăng Hàn.

Bởi vậy, một quyền đối đầu, hắn bị đánh bay, mà Lăng Hàn chỉ hơi lui về phía sau vài bước, cũng đã ổn định thân hình.

Lâm Phong ngơ ngác, đây thực sự là tiểu cực vị sao, tại sao đáng sợ như vậy?

Hơn nữa, đối phương nói là có ý gì, mơ hồ để hắn phát lên cảm giác không rõ.

Lăng Hàn giết ra, các loại bí pháp cùng xuất hiện.

Dưới Tuế Nguyệt Thiên Thu, Lâm Phong công kích không có kết quả, chỉ mấy chiêu mà thôi, liền bị Lăng Hàn bắt giữ. Có điều, Lăng Hàn cũng không có lạnh lùng hạ sát thủ, mà thôi thúc dược lực trong cơ thể hắn phát huy càng nhanh hơn.

- Thét thét thét!

Hai mắt Lâm Phong đỏ bừng, toả ra khát khao khiến người ta sợ sệt, nhìn chằm chặp Lâm Vũ Khởi.

- Đoán mò cái gì, cút!

Lăng Hàn tiện tay ném đi, Lâm Phong liền bị hắn ném xuống, oành, lọt vào trong núi rừng, hắn thuận tiện còn niêm phong lại đại bộ phận lực lượng của Lâm Phong, không còn khả năng bay lên được nữa.

Nhưng dược lực trong cơ thể Lâm Phong đã điên cuồng phát tác, hắn đỏ cả mắt, bắt đầu truy đuổi dã thú.

Nhất thời, dã thú nơi này gặp vận rủi lớn, bị hắn điên cuồng đánh gục, hơn nữa, dược lực này quá khủng bố, một lần làm sao đủ?

Bầy thú chạy chồm, liều mạng chạy trốn.

Lăng Hàn cười to, cái này gọi là ác hữu ác báo, tự thực ác quả.

Ở trong Lâm gia tổ địa giết người của Lâm gia, điều này hiển nhiên là không thể, mà cái này mới là trừng phạt tốt nhất đối với Lâm Phong, sau này gặp phải lại giết cũng không muộn.

- Đệ đệ, cho ta!

Lâm Vũ Khởi quấn tới, trong ánh mắt nàng còn có một tia thanh minh cuối cùng, nhưng đại bộ phận là khát khao mãnh liệt.

Bình Luận (0)
Comment