Thần Đạo Đan Tôn (Dịch Full)

Chương 1505 - Chương 1510: Dục Hỏa Trùng Sinh, Cuối Cùng Cũng Có Cường Viện

Chương 1510: Dục Hỏa Trùng Sinh, Cuối Cùng Cũng Có Cường Viện
Thần Đạo Đan Tôn
Cô Đơn Địa Phi
VIPTruyenGG.com
Chương 1510: Dục Hỏa Trùng Sinh, Cuối Cùng Cũng Có Cường Viện

Thể phách của Lăng Hàn cực kỳ mạnh mẽ, nguyên bản là không cần tiêu tốn nguyên lực lại đi phòng ngự, nhưng vì thôi phát Bất Diệt Thiên Kinh đến mức tận cùng, hắn nhất định phải vận chuyển nguyên lực.

Ầm! Ầm! Ầm!

Hắn không ngừng bị bắn trúng, thân hình liên tục rút lui, nguyên lực bằng tốc độ kinh người tiêu hao.

- Tiểu tử này sắp cùng đường bí lối!

- Hừ, rốt cục muốn kết thúc!

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, từ trước tới nay chưa từng gặp qua Tinh Thần Cảnh trung cực vị khó giết như thế. Cái này là bởi vì Lăng Hàn muốn tử thủ phiến cửa đá kia, bằng không hắn rất dễ dàng giết ra trùng vây.

- Chết đi!

Hai đại Thần Hoàng cũng chưa từng bức thiết muốn một người chết như vậy, nổ ra một đòn cuối cùng.

Lăng Hàn, hẳn phải chết!

Đùng, sau một đòn, Lăng Hàn đã tiêu hao hết nguyên lực, bằng thể phách đâu thể nào hoàn toàn hóa giải, Tuế Nguyệt Thiên Thu cũng không có lực lượng vận chuyển, lực lượng mang tính hủy diệt xung kích, thần cốt của hắn đổ nát, thần hồn phá diệt.

Ha ha, hình thần câu diệt!

Mọi người suýt chút nữa vỗ tay, nếu không phải Lăng Hàn còn có nhược điểm Loạn Tinh nữ hoàng này, ngày hôm nay tuyệt đối không thể giết chết người này.

Trên đầu chữ sắc chính là cây đao, cổ nhân thật không lừa ta!

Ầm!

Thần hồn của Lăng Hàn phá diệt, nhưng có một điểm sáng đang lấp lánh, sau đó một đám lửa đột nhiên bốc cháy lên.

Cấp độ ngọn lửa này quá cao, cho dù là hai đại Thần Hoàng cũng biến sắc, liên tục rút lui. Dưới cái nhìn của bọn họ, cái này so với Tử Hỏa lúc trước còn muốn đáng sợ, dính lên Tử Hỏa còn có thể đối kháng, nhưng bị ngọn lửa này đụng một phát, vậy tuyệt đối là lập tức đốt thành tro bụi.

Đây là Tiên Diễm, Tiên Hoàng Niết Bàn Chi Hỏa!

Oanh, Tiên Diễm nhảy múa, nào có người dám tới gần.

Tiên Hoàng lệ gọi, quang điểm cấp tốc diễn hóa, quy tắc thiên địa bao dung, một thần hồn hoàn chỉnh cấp tốc xuất hiện, về sau là thân thể của Lăng Hàn.

Hắn từ trong Tiên Diễm đi ra, không chỉ cả người không có chút thương thế, thậm chí tinh khí thần cũng khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.

Ta sát!

Trong khoảng thời gian ngắn, không có người nói ra lời.

Hình thần câu diệt ngươi còn có thể sống trở về, ngươi con mẹ nó thực là người sao?

Đến lúc này, mỗi người đều từ trong lòng bay lên cảm giác vô lực.

Bất luận bị thương bao nhiêu lần, Lăng Hàn đều có thể khôi phục như cũ, nhưng hiện tại càng tốt, rõ ràng bị oanh nát thân thể, chém thần hồn, nhưng lại còn có thể sống trở về, hơn nữa nhảy nhót tưng bừng, sức sống mười phần, cái này chẳng phải con mẹ nó bất tử sao?

Người này... Thật giết được sao?

Không thể không bay lên hoài nghi cùng hoảng sợ như vậy, Lăng Hàn biểu hiện đã đánh vỡ thường thức, muốn nói Vĩnh Sinh Bất Diệt cũng không phải không thể được. Hơn nữa, sau khi dục hỏa trùng sinh, Lăng Hàn không chỉ khôi phục trạng thái, di chứng nhập ma cũng hoàn toàn hóa giải.

- Ha ha, lão hủ không có tới chậm chứ?

Trong tiếng cười dài, chỉ thấy một lão giả vóc người lọm khọm xuất hiện, phía sau có bốn viên Tinh Thần hiện lên, đều to nhỏ bình thường.

Tinh Thần Cảnh đại viên mãn đỉnh cao!

Chỉ là, trên người lão giả còn có một đạo xiềng xích quấn quanh, có vẻ vô cùng quái lạ. Lại nhìn kỹ, những xiềng xích này cũng không phải chân thực, mà dấu ấn ở trong thân thể của hắn.

Từ Nhiên!

Lăng Hàn không khỏi đại hỉ nói:

- Tiền bối, ngươi rốt cục tới rồi.

Từ Nhiên cười ha ha, hắn cũng giãy dụa rất lâu, mới rốt cục quyết định tham chiến. Nếu hắn còn ở trạng thái toàn thịnh, hắn tự nhiên không sợ, nhưng hiện tại tu vi của hắn bị phong ấn, nói thật khá giống Vô Tương Thánh Nhân, đều là miệng cọp gan thỏ.

Bất luận làm sao, bên người Lăng Hàn rốt cục có một tên cường viện!

Tinh Thần Cảnh của hai đại Hoàng Triều vốn sĩ khí xuống thấp, hiện tại thấy đến một vị Tinh Thần Cảnh đại viên mãn, đều bắt đầu sinh ý lui.

Ngược lại tiểu tử kia căn bản giết không chết, hà tất tái chiến? Không thấy ngay cả Tử Hỏa cũng có thể thiêu đốt bản nguyên, căn bản diệt không được sao, ai cũng không muốn chết a.

- Không sao, tu vi của người này bị phong ấn, một cái đồ bỏ đi mà thôi!

Trụ Thiên Hoàng lập tức nói, hắn ngay cả Vô Tương Thánh Nhân cũng hoài nghi, há có thể không nhìn ra hư thực của cường giả cùng cấp.

- Không sai.

Bích Lạc Hoàng cũng gật đầu, khẳng định Trụ Thiên Hoàng giải thích.

- Thiên địa công bằng, ngay cả Thánh Nhân cũng phải chết, huống chi là ngươi!

Trụ Thiên Hoàng chỉ vào Lăng Hàn.

- Trẫm không tin ngươi còn có thể sống thêm lần nữa!

Trên mặt Lăng Hàn tất cả đều là vẻ khinh thường nói:

- Ngươi thử xem.

Nhưng trong lòng thì kêu khổ, vợ a, ngươi rốt cuộc phải bế quan tới khi nào, ta sắp không chịu được rồi a!

- Ngày hôm nay ngươi hẳn phải chết!

Trụ Thiên Hoàng ầm ầm nói, hòa vào ý chí của hắn, cũng tuyên dương quyết tâm của hắn.

Thiên Tử mở miệng, chính là ý chỉ!

- Ta không tin!

Một thanh âm lạnh lùng ở trên bầu trời vang lên, mang theo khí phách cùng hung hăng vô tận.

Ầm!

Một bóng người hạ xuống, oành, một làn sóng trùng kích đẩy ra, đùng đùng đùng đùng, rất nhiều cường giả Tinh Thần Cảnh ngã bay, mà càng đáng sợ chính là, bọn họ lại bò không đứng lên! Người này nắm giữ khí phách đáng sợ, ở dưới cỗ khí phách này chèn ép, ý chí của bọn họ đều muốn tan vỡ.

Cái này, tại sao có thể có khí thế bá đạo như vậy?

Lăng Hàn lộ ra vẻ mặt không thể tin được, nhưng cực kỳ kinh hỉ:

- Nhị ca!

Chính là Vũ Hoàng!

- Ha ha, tứ đệ!

Vũ Hoàng ngạo nhiên mà đứng, tản mát ra khí tức càng là đạt đến Tinh Thần Cảnh đại viên mãn!

Nhưng chỉ là sơ kỳ, không phải đỉnh cao.

Lăng Hàn cũng chỉ có kinh hỉ khi gặp lại, nói:

- Nhị ca, ngươi quả nhiên được cơ duyên lớn!

Lúc trước Vũ Hoàng ở trong Hoàng Tuyền bí cảnh ly kỳ biến mất, Lăng Hàn suy đoán đối phương được Hằng Hà Cảnh truyền thừa, nhưng này dù sao chỉ là suy đoán.

Hiện tại rốt cục nhìn thấy người, Lăng Hàn tự nhiên kinh hỉ vô hạn.

- Ha ha, quả thật có chút cơ duyên.

Vũ Hoàng gật đầu.

- Ta đã đi qua Đại Lăng Triều, nên cố ý chạy tới.

- Phiền phức Nhị ca.

Lăng Hàn áy náy nói, cái này vốn không phải chiến tranh của Đại Lăng Triều, lại bị hắn mạnh mẽ ôm lấy.

- Huynh đệ chúng ta đồng tâm, từ đâu tới nhiều khách khí như vậy!

Vũ Hoàng trừng một chút, sau đó nhìn về phía Trụ Thiên Hoàng cùng Bích Lạc Hoàng.

- Các ngươi muốn giết tứ đệ của ta?

Trụ Thiên Hoàng cùng Bích Lạc Hoàng đều khó chịu, ngươi cái này là khẩu khí gì? Làm sao bên người Lăng Hàn đều hung hăng như thế, lẽ nào không có mấy cái là người bình thường sao?

Bình Luận (0)
Comment