Thần Đạo Đan Tôn (Dịch Full)

Chương 1941 - Chương 1946: Tiên Dược Vi Thỏ

Chương 1946: Tiên Dược Vi Thỏ
Thần Đạo Đan Tôn
Cô Đơn Địa Phi
VIPTruyenGG.com
Chương 1946: Tiên Dược Vi Thỏ

Lăng Hàn trầm ngâm, chỉ cần yêu nữ này cầm một khối Huyết Long Thạch luyện hóa là có thẻ phát hiện tốc độ luyện hóa nhanh hơn vô số lần.

Mà Tiềm Long bí cảnh là địa phương nào?

Trong truyền thuyết nơi này là di chỉ Tiên Vương đại giáo.

Với thông minh tài trí của nàng, nếu đoán không ra quan hệ trong đó, như vậy nàng uổng làm Thánh Nữ.

Lăng Hàn và Nữ Hoàng tiếp tục đi tới, bọn họ cũng không tìm kiếm Huyết Long Thạch, bởi vì một khi đã xác định có quan hệ với vị Tiên Vương kia, bọn họ có nhiều việc phải làm.

Ví dụ như... Trực tiếp đi tới ngọn núi lửa và đào nó.

Lăng Hàn có thể bỏ qua hỏa diễm quy tắc nơi này, hoàn toàn có thể xâm nhập vào ngọn núi lửa, đạt được thêm... Huyết Long Thạch.

Có lẽ nơi này còn có công pháp truyền thừa của Tiên Vương khác.

- Đứng lại! Đứng lại! Nhanh đứng lại cho cẩu gia.

Kêu to một tiếng, lập tức hấp dẫn lực chú ý của Lăng Hàn cùng Nữ Hoàng.

Lại là đại hắc cẩu!

Xa xa, một thân ảnh màu trắng và màu đỏ đang rượt đuổi nhau. Phía trước là bóng trắng, đó là một con thỏ toàn thân đều là màu trắng, đôi mắt màu đỏ to tròn như bảo thạch.

Nó nhảy cực nhanh, trong tay còn cầm một củ cải mafut rắng chạy trốn nhanh chóng.

Phía sau nó là đại hắc cẩu nhưng nó mặc Xích Long giáp, toàn thân đều là màu đỏ, hơn nữa dáng nó chạy đi thập phần buồn cười.

- Tiểu quai quai, ngươi chạy không thoát!

Đại hắc cẩu triển khai không gian di động, hắn lập tức ngăn con thỏ kia, trên mặt còn nở nụ cười hèn mọn bỉ ổi, người không biết còn cho rằng nó muốn làm chuyện biến thái gì đó với con thỏ.

Con thỏ không ngừng chạy trốn, chuyển hướng sau đó chạy mất.

- Tiểu bạch chết tiệt, ngươi là đồ ăn của cẩu gia.

Đại hắc cẩu vội vàng đuổi theo mau, đầu lưỡi nhổ ra, nước miếng chảy ào ào.

Từ lúc nào con chó này biến thành ăn hàng rồi?

Lăng Hàn sờ lên cằm, chẳng lẽ ăn hàng cũng lây bệnh sao?

Tốc độ của đại hắc cẩu đúng là không gì sánh kịp, thậm chí đã vô địch trong Trảm Trần Cảnh, nó liên tục không gian di động vài lần nữa, lúc này đuổi kịp con thỏ sau đó cắn một ngụm.

Con thỏ chạy trốn, đại hắc cẩu lại đuổi, sau mấy lần con thỏ vô cùng nóng tính, trong ánh mắt đỏ rực như bảo thạch có hỏa diễm xuất hiện.

Sau đó đại hắc cẩu chặn đường thành công, lúc này con thỏ không chạy nữa, nó há miệng ra.

Cảnh tượng kinh người xuất hiện, cái miệng con thỏ lớn chừng mười trượng, hóa thành cái động không đáy nuốt chửng đại hắc cẩu.

Sau đó miệng của con thỏ trắng biến thành bình thường, nó lại cầm củ cải trắng gặm.

Cả người lẫn vật vô hại.

Này!

Lăng Hàn và Nữ Hoàng đều kinh ngạc, bộ dạng của con thỏ lúc trước vô hại nhưng ai có thể ngờ tới nó lại đột nhiên phát uy, hơn nữa lợi hại như thế, một ngụm đã nuốt chửng đại hắc cẩu.

Đại hắc cẩu chết sao?

Không lâu lắm con thỏ lộ ra bộ dáng buồn nôn, sau đó há mồm phun ra, nó phun một đồ vật và biến lớn nhanh chóng, đó không phải đại hắc cẩu thì là ai chứ?

Con thỏ lại bỏ chạy, đảo mắt biến mất không thấy gì nữa.

- Ngươi con thỏ chết tiệt, đừng để cẩu gia bắt được ngươi, bằng không sẽ làm thịt kho tàu.

Đại hắc cẩu giơ chân, Xích Long giáp trên người nó rách tung tóe, có thể thấy được năng lực tiêu hóa của con thỏ mạnh cỡ nào.

Đây tuyệt đối là quy tắc chi lực luyện hóa, nếu không Xích Long giáp cứng rắn như thé, từ tính bền dẻo mà nói hoàn toàn không thua gì chuẩn tiên kim nhị tinh, cũng không thể cắt và dung hợp, tự nhiên cũng không cách nào dùng luyện chuẩn tiên khí.

Lăng Hàn cười to, nói:

- Tiểu Hắc, khó có dịp nhìn thấy ngươi ăn thiệt thòi như thế.

- Phi, cẩu gia nhất định sẽ ăn con thỏ đó!

Đại hắc cẩu hùng hùng hổ hổ, sau đó nói với Lăng Hàn.

- Tiểu tử, có hứng thú đi làm một chuyến hay không? Ngươi cho rằng đó thật là con thỏ sao?

Lăng Hàn cả kinh, nói:

- Chẳng lẽ nó là tiên dược hay sao?

- Hắc hắc, bằng không thì ngươi cho rằng cẩu gia sẽ nông cạn xem nó là món ăn bình thường sao?

Đại hắc cẩu khinh thường.

- Ngươi không nông cạn, còn có ngườ nào nông cạn sao?

Lăng Hàn cười to.

- Cút, tiểu tử ngươi có biết nói chuyện phiếm hay không?

Đại hắc cẩu ghét bỏ lên tiếng.

- Đã có tiên dược, vậy thì cùng đi.

Lăng Hàn cũng hào hứng bừng bừng.

Bọn họ men theo đường đi truy tung con thỏ kia, trên đường đi, mũi đại hắc cẩu rất thính, trời sinh là tài liệu làm ăn trộm tốt nhất, không qua bao lâu bọn họ đã nhìn thấy con thỏ nhỏ đang ngồi trên gò đất, hai cái chân trước đang bưng củ cải gặm.

Kỳ quái là lúc Lăng Hàn nhìn thấy nó lần trước, củ cải trong tay con thỏ đã bị gặm một nửa nhưng bây giờ đã mọc dài ra, hơn nữa nó còn gặm rất hăng say.

- Bản thể gốc tiên dược này là một gốc bảo sâm, hình thái con thỏ là do nó huyễn hóa ra mà thôi.

Đại hắc cẩu giống như cái gì cũng hiểu.

- Chậc chậc chậc, nhưng nó là gốc tiên dược dị biến, không ngờ còn có năng lực thôn phệ chẳng lẽ đồng thời hấp thu hai chủng quy tắc?

Ánh mắt Lăng Hàn sáng lên, thôn phệ là quy tắc cực kỳ cường đại, có thể hấp thu tất cả quy tắc.

Thôn phệ chính là hấp thu, nó khác với phòng ngự.

- Còn có một loại quy tắc?

Lăng Hàn hỏi.

- Lôi hệ.

Đại hắc cẩu nói.

- Nếu không có lôi đình quy tắc, nó có thể trốn lâu trước mặt ta sao? Không phải cẩu gia thổi, dùng tốc độ của cẩu gia là vô địch dưới Tiên Vương đấy.

Còn nói không thổi?

Lăng Hàn cũng lười so đo với nó, nói:

- Có đối sách gì không?

- Có!

Đại hắc cẩu gật đầu,

- Ra tay bắt nó!

Dựa vào, không phải nó đang nói nhảm sao.

Nhất định phải bắt được gốc tiên dược này, mấu chốt bắt thế nào bây giờ?

Quả nhiên đại hắc cẩu không đáng tin cậy.

Lăng Hàn lắc đầu, dứt khoát mặc kệ, trực tiếp ra tay.

Thân ảnh Lăng Hàn thi triển Dịch Hỏa Thuật, Cửu Thiên Hỏa lập tức hóa thành trường kiếm hỏa diễm chém về phía con thỏ. Hắn cũng không có ý thương tổn tiên dược, nếu thật chém trúng hắn sẽ thu hồi kiếm quang.

Con thỏ thu củ cải và chạy đi thật nhanh.

Tốc độ của nó quá nhanh, nó vừa phát lực còn nhanh hơn Lăng Hàn gấp đôi, nó lập tức kéo dài khoảng cách giữa song phương với nhau.

- Lưu đày!

Lăng Hàn vươn tay ấn một cái, hắn sử dụng không gian quy tắc.

Con thỏ có tố độ nhanh vượt qua tưởng tượng, nó hơi chuyển người đã vượt qua phạm vi công kích của thần thông, sau đó nghênh ngang rời đi, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Lăng Hàn ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên lưu đày không có tác dụng, cũng là lần đầu tiên không đánh trúng mục tiêu.

Bình Luận (0)
Comment