Thần Đạo Đan Tôn (Dịch Full)

Chương 2321 - Chương 2326: Mở Ra Đường Nối

Chương 2326: Mở Ra Đường Nối
Thần Đạo Đan Tôn
Cô Đơn Địa Phi
VIPTruyenGG.com
Chương 2326: Mở Ra Đường Nối

Lăng Hàn lòng vẫn còn sợ hãi, cho dù hắn có thể Dục Hỏa Trùng Sinh, nhưng sống lại ở trên hư không, vậy kỳ thực là tìm đường chết.

- Không được, ta phải để thời gian kéo dài một chút.

Chỉ vì tí tẹo thời gian như thế, Lăng Hàn lại tiêu tốn ba ngàn năm hiện thực.

Một lần lại một lần thử nghiệm, tuy mỗi lần hắn còn bị thương, nhưng trình độ bị thương nhẹ dần, rốt cục có một ngày, hắn một vào một ra không còn bị thương tổn.

- Được rồi, hiện tại chính là Bản Nguyên trùng kích, có thể nổ ra hư không hay không.

Lăng Hàn lại bắt đầu bế quan thời gian dài.

Tuy hắn đã nắm giữ bốn Bản Nguyên trùng kích, nhưng muốn cho năm đạo Bản Nguyên phát sinh va chạm, cái này không phải là sự tình gia nhập một đạo đơn giản, mà là muốn đạo Bản Nguyên này cùng bốn đạo khác tương tác lẫn nhau.

Điều này cần chú ý quá nhiều phương diện.

Ở trong quá trình thử nghiệm, Lăng Hàn lại giết chết mình ba lần. Cũng còn tốt, lần này hắn học ngoan, mỗi lần dùng đi Dục Hỏa Trùng Sinh, hắn sẽ đợi năng lực này khôi phục mới tiếp tục thử nghiệm.

Những thời gian khác cũng sẽ không lãng phí, hắn phỏng đoán bốn Bản Nguyên mới, sức chiến đấu lại tăng lên thêm một bước.

Thậm chí hắn có loại cảm giác, cho dù không cần Bản Nguyên trùng kích, hắn cũng có thể ngang hàng Kỷ Vô Danh.

Đây cũng không phải là không thể, bởi vì Kỷ Vô Danh cũng có đại chiêu bạo phát sức chiến đấu.

Lăng Hàn sắp chiếm được chín đạo Thiên Địa Bản Nguyên, cái này vẫn chưa thể ở trên sức chiến đấu thông thường đuổi bằng Kỷ Vô Danh, vậy cũng quá không có Thiên Lý, dù sao Tiên Vương tầng chín cũng phải bị cảnh giới hạn chế, chỉ là có thể vận dụng quy tắc càng nhiều mà thôi.

Một ngàn năm, ba ngàn năm, năm ngàn năm!

Lăng Hàn rốt cục tu thành Bản Nguyên trùng kích mới, hắn rời Hắc Tháp, bắt đầu đi oanh kích hư không.

Oành!

Hắn tạo ra tấm chắn Bản Nguyên, sau đó bạo phát một đòn đáng sợ.

Oanh, công kích này đánh vào hư không thật giống như một hòn đá nhỏ bỏ vào trong sông lớn, bắn lên bọt nước quả thực bé nhỏ không đáng kể.

- Không được, uy lực quá yếu, trở lại.

Lăng Hàn tiếp tục bế quan, bảy mười năm sau, hắn lần thứ hai thử nghiệm.

- Có chút tiến bộ, vẫn không được, trở lại.

- Uy lực lại lớn hơn một ít, nhưng còn chênh lệch rất nhiều, trở lại.

- Trở lại!

- Trở lại!

- Trở lại!

Ba ngàn năm qua đi, Lăng Hàn đã quên sự tình còn phải rời khỏi hư không, mà đặt hết thảy tâm lực ở trên Bản Nguyên trùng kích, uy lực của môn bí thuật này đã được hắn khai phá đến độ cao hoàn toàn mới.

Năm xưa bốn Bản Nguyên va chạm, so với hiện tại quả thực chính là bé nhỏ không đáng kể.

Ngũ hành hoàn mỹ, không chỉ có thể ngang hàng quy tắc Thời Gian cùng Không Gian, thậm chí còn có thể vượt xa.

Dù sao, đây chính là năm loại quy tắc của thiên địa.

Oanh, Lăng Hàn theo lệ đi ra oanh kích hư không, kiểm tra uy lực của Bản Nguyên trùng kích, không nghĩ tới lần này xuất hiện biến hóa lớn, hư không nứt ra, hiện ra một con đường.

Ồ?

Lăng Hàn sững sờ, cái lối đi này lóe lên liền qua.

Lực lượng của hắn quá yếu, nổ ra đường hầm Không Gian quá không ổn định, chỉ có thể kéo dài trong nháy mắt.

Thành công!

Lăng Hàn đã trở về Hắc Tháp, lúc này hắn mới ý thức được mình thành công nổ ra hư không, có thể quay về Tiên Vực. Hắn cất tiếng cười to, sau đó thân hình nhảy lên, lần thứ hai ra Hắc Tháp, nổ ra công kích mạnh nhất.

Hư không lần thứ hai nứt ra, hiện ra một con đường, hắn không chút do dự vọt vào.

Oanh, toàn thân hắn run rẩy dữ dội, vẫn không có chờ hắn phục hồi tinh thần lại, trước mặt đột nhiên hiện ra một mảnh thanh thiên, oành, hắn từ giữa không trung ngã xuống, nặng nề ngã rầm trên mặt đất, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng thật giống như toàn bộ điên đảo, cực kỳ khó chịu.

Trước thời điểm tiến vào hư không, hắn có Lữ Hải Dung bảo vệ, nhưng hiện tại là tự mình xuyên qua hư không, cảm giác như vậy thực sự là quá tệ.

- Thần Tiên?

- Yêu quái?

Âm thanh của mấy đứa trẻ vang lên ở bên tai Lăng Hàn, hắn miễn cưỡng mở mắt ra, chỉ thấy trên đỉnh đầu mình xuất hiện bốn khuôn mặt nhỏ nhắn, mỗi một người đều dùng ánh mắt tò mò đánh giá hắn.

Thấy Lăng Hàn mở mắt, bốn đứa nhỏ này đều sợ hết hồn, liền vội vàng rụt đầu trở lại.

Lăng Hàn giẫy giụa bò lên, cảm thụ như vậy một lần liền được rồi, hắn không muốn lại tới lần nữa.

Hắn đứng dậy, đảo mắt chung quanh, chỉ thấy hắn đang đứng ở cổng của một tòa thôn trang nhỏ, nơi này là một mặt đường đá xanh to lớn, ở giữa là một cái giếng, tương tự là dùng đá xanh xây thành, có một loại ánh sáng ôn hòa lộng lẫy.

- Đây là nơi nào?

Lăng Hàn hỏi bốn đứa nhỏ.

Bốn đứa nhỏ đồng thời lắc đầu, đối với hắn ôm cảnh giác rất lớn.

Lăng Hàn cười cợt, từ trong Hắc Tháp lấy ra kẹo, có Hổ Nữu ở bên người, hắn khẳng định không thiếu đồ ăn vặt.

- Ai nói cho ta, liền cho người đó.

- Đây là Đại Vương Trang!

Bốn đứa nhỏ trăm miệng một lời nói.

Lăng Hàn cười ha ha, phân chia kẹo cho bốn đứa nhỏ, sau đó lại hỏi:

- Biết đây là Thiên Vực nào không?

Vấn đề này đối với đứa nhỏ mà nói độ khó có chút cao, bốn đứa nhỏ đều ngơ ngác lắc đầu.

- Thành thị gần nhất gọi là gì?

Vẫn lắc đầu.

Quên đi, vẫn là tự mình tìm a, chỉ mong mình không có bị thổi về Đông Tiên Vực.

Cái này không phải là không có khả năng, hư không cùng Tiên Vực là không đối ứng, khả năng hắn từ Đông Tiên Vực tiến vào, đi một đoạn đường trở ra, cũng đã đến Tây Tiên Vực. Chỉ là loại “lữ hành” này căn bản không có tính chính xác có thể nói, ngay cả Tiên Vương cũng không thể Xuyên Toa Hư Không chạy đi.

Lăng Hàn lắng lại nội tạng sôi trào, sau đó nhảy lên, hơi động tứ chi, chỉ cảm thấy tràn ngập lực bộc phát.

Thời gian hiện thực qua hơn một vạn năm, dưới Hắc Tháp gia tốc càng là hơn 10 triệu năm, hắn sớm đã tu Âm Hồn cảnh đến đỉnh cao, bởi vậy hắn quyết định trước tiên đột phá Địa Hồn, sau đó sẽ đi Côn Bằng Cung.

Hắn tiến vào trong thôn, tìm tới lão nhân trong thôn hỏi thăm tình huống.

Nam tử trưởng thành đều vào núi săn thú, các phụ nữ thì ở trong rừng cây nhỏ hái quả dại, không tới lúc chạng vạng, trong thôn trang này cũng chỉ có lão nhân cùng đứa nhỏ.

- Thành thị gần nhất nơi này gọi Đại Vân Thành.

Lão nhân nói.

- Ta lúc còn trẻ đi qua, tiểu tử, bên trong thật đúng là phồn hoa, năm đó ta thật sự có một loại kích động không muốn trở về, có điều vì lão bà hài tử, vẫn phải cắn răng trở về.

Bình Luận (0)
Comment