Thần Đạo Đan Tôn (Dịch Full)

Chương 2659 - Chương 2667: Bức Vua Thoái Vị (Thượng)

Chương 2667: Bức Vua Thoái Vị (Thượng)
Thần Đạo Đan Tôn
Cô Đơn Địa Phi
VIPTruyenGG.com
Chương 2667: Bức Vua Thoái Vị (Thượng)

Cửu Luyện, quá mộng ảo.

- Luyện cho lão phu nhìn.

Lão gia tử run giọng nói.

Lăng Hàn mở luyện, Cửu Luyện với hắn mà nói chỉ là có chút độ khó, rất nhanh liền thu công.

Chín đạo kim văn, Cửu Luyện!

Tử Thành Đại Sư hầu như đoạt lấy viên đan dược kia, nắm trong tay, hai mắt nhắm lại, lộ ra vẻ hưởng thụ.

- Bắt đầu từ hôm nay, viên đan dược này chính là trấn thành chi bảo của Đan Đạo Thành!

Lão gia tử nói như vậy.

Lăng Hàn không khỏi cười:

- Sư phụ, ngài không thể tham đến trên đầu của đồ đệ a!

Tử Thành Đại Sư tự nhiên biết Lăng Hàn là đang nói đùa, nhưng hắn nắm hai tay quá chặt chẽ, chỉ lo Lăng Hàn sẽ cướp lại, tràn đầy cảnh giác.

Chúng nữ bĩu môi, Cửu Luyện liền trấn thành chi bảo? Nam nhân của các nàng là có thể Thập Luyện a!

Nhu yêu nữ mở miệng:

- Lăng Hàn… a!

Nàng mới há mồm, đã bị Lăng Hàn che miệng, lão gia tử đã bị kích thích rất lớn, lại cho hắn biết mình có thể Thập Luyện nói không chắc sẽ điên cuồng.

Tử Thành Đại Sư không quá đế ý, hắn muốn cất giấu Cửu Luyện thần đan này, sau này chỉ có đệ tử kiệt xuất nhất mới có thể quan sát, tăng tiến lý giải đan đạo.

- Đi thôi! Đi thôi!

Hắn phất tay, một bên giấu đan dược đi.

Đám người Lăng Hàn bật cười, lão gia tử thật là có chút tính trẻ con chưa hết.

Bọn họ trước tiên dàn xếp lại, hiếm thấy trở về một lần, bọn họ tự nhiên không thể ngay lập tức rời đi.

Chưởng tọa trở về, Đan Đạo Thành tự nhiên trên dưới hân hoan, Tử Thành Đại Sư thu xếp đại yến, mời thế lực lớn nhỏ trong thành tới.

Tử Thành Đại Sư cũng không có nói cụ thể trình độ ở trên đan đạo của Lăng Hàn, chỉ toát ra ý tứ, đồ đệ của hắn đã không kém hắn.

Dù như vậy, Đan Đạo Thành vẫn náo động, ý này là bọn họ lại nhiều một vị Tứ Tinh đại sư sao?

Đại yến cử hành, những Thánh Tử, Thánh nữ trước kia cũng hoàn toàn chịu phục, căn bản không dám có thêm một chút xíu dị tâm, Lăng Hàn đã thành Tứ Tinh đại sư, nói không chắc Luyện Linh cũng đạt đến bảy lần, bằng không Tử Thành Đại Sư sẽ không nói “không kém gì hắn”.

Quá kinh người, vừa mới qua mấy vạn năm, cũng đã có thêm một vị đan đạo Vương giả như vậy!

- Ha ha ha!

Ngay ở khánh yến tiến hành, chỉ nghe một tiếng cười to vang lên, một thanh niên thuận theo xuất hiện, hai tay của hắn đặt ở sau lưng, nhanh chân đi tới, không coi ai ra gì.

- Người nào!

Lập tức có người đứng lên quát hỏi.

- Tạ Dương Băng.

Người trẻ tuổi kia ngạo nhiên nói, sau đó hơi dừng lại một chút.

- Tây Tiên Vực, Cổ Đan Tháp!

Toàn trường nhất thời ồ lên, người trẻ tuổi này lại là truyền nhân của Cổ Đan Tháp!

Phải biết, Tây Tiên Vực bất kể là thực lực võ đạo hay đan đạo đều muốn vượt qua Đông Tiên Vực, thậm chí là nghiền ép. Cổ Đan Tháp chẳng những có rất nhiều Tứ Tinh đại sư, thậm chí còn có đan đạo bá chủ chân chính… Ngũ Tinh Đan Sư!

Lần này Tạ Dương Băng lại đây là có ý gì?

Tử Thành Đại Sư khẽ nhíu mày, lúc trước thì có người của Cổ Đan Tháp lại đây, bảo là muốn tăng lên thực lực đan đạo của Đông Tiên Vực, trên thực tế là muốn đoạt quyền, biến Đan Đạo Thành thành tài sản riêng.

Hiện tại lại tới một cái?

Nhưng hắn lập tức lộ ra nụ cười, người khác không biết, hắn nhưng rõ ràng đồ đệ của mình đã là siêu cấp đại sư Cửu Luyện, ngoại trừ Ngũ Tinh Đại Sư, còn có ai có thể áp đảo Lăng Hàn?

Võ đạo đoạt quyền, là xem sức chiến đấu, mà đan đạo đoạt quyền, vậy liền xem trình độ đan đạo.

Lăng Hàn đã đứng ở thế bất bại, sợ ai tới chứ?

Nghĩ tới đây, hắn không có phát tác, trái lại lộ ra nụ cười, có vẻ thong dong trấn định.

Tuy Tử Thành Đại Sư không có đứng ra, nhưng tự nhiên có người nịnh hót nói:

- Tạ đan hữu, chưởng tọa của bản thành vừa trở về, càng thành tựu Tứ Tinh đại sư, không ngại uống rượu mừng chứ.

Nhưng Tạ Dương Băng lộ ra vẻ khinh thường:

- Ta chính là nghe nói đường đường Đan Đạo Thành lại rơi vào trong tay một tiểu tử chưa ráo máu đầu, cho nên mới tới xem một chút người này có đức hay vô đức.

Lời này vừa ra, nhất thời để không ít người đứng lên, trợn mắt nhìn chằm chằm.

Lúc này không biểu lộ trung tâm, còn chờ khi nào?

Tạ Dương Băng căn bản khinh thường nhìn, mà lấy ra huy chương của mình.

Nhất thời, toàn trường vang lên tiếng kinh hô.

Tứ Tinh đại sư!

Thật không nghĩ tới, một người trẻ tuổi như thế, lại sẽ là Tứ Tinh đại sư.

Nhìn lại Lăng Hàn một chút, cũng trẻ tuổi đến kỳ cục, ngọn lửa sinh mệnh mới thiêu đốt mấy triệu năm, ở dưới thời gian chảy gia tốc, ngọn lửa sinh mệnh cũng gia tốc.

Mọi người không khỏi cảm khái, hiện tại thế giới này thực sự là thuộc về người trẻ tuổi.

Chỉ nháy mắt, người vừa xung phong nhận việc đứng lên, chí ít lặng yên ngồi xuống một nửa, còn lại một nửa không phải là không muốn ngồi xuống, mà là bị người nhìn chằm chằm, mặt mũi không gánh được, thế nào cũng phải tìm cái cơ hội thích hợp chứ?

- Lăng chưởng tọa!

Tạ Dương Băng thu trò hề của mọi người ở trong mắt, chỉ là khóe miệng câu lên, lộ ra vẻ khinh thường. Hắn nhìn về phía Lăng Hàn:

- Nghe nói ngươi quanh năm không ở Đan Đạo Thành, có tài cán gì lãnh đạo Thánh Địa đan đạo này của Đông Tiên Vực?

Tất cả mọi người kinh ngạc, Tạ Dương Băng đây là muốn ở trước mặt mọi người bức vua thoái vị, dụng ý đương nhiên là rất rõ ràng, đuổi Lăng Hàn xuống đài, tự mình thượng vị.

Thật tàn nhẫn, một người mà thôi, liền muốn hạ Thánh Địa đan đạo của Đông Tiên Vực.

Có điều, Tứ Tinh đại sư, lại thêm bối cảnh của Cổ Đan Tháp, quả thật có tư cách như thế.

Lăng Hàn cười nhạt:

- Nghe nói cha ngươi quanh năm không ở nhà, mẹ ngươi có cô quạnh hay không?

Tạ Dương Băng nhất thời tức giận đến mũi sai lệch, cha ta có ở nhà hay không, quản ngươi cái cọng lông? Ngươi lại dám ám chỉ mẹ ta “hồng hạnh xuất tường” (*ngoại tình)? Đáng ghét, đáng ghét a.

Mọi người cười vang, rất đơn giản, nếu Tạ Dương Băng không quản được chuyện nhà của hắn, lại có tư cách gì đi quản chuyện của người ta? Đan Đạo Thành làm sao làm sao, cần một người ngoài đến vung tay múa chân sao?

Lại nói, tuy Lăng Hàn không ở, nhưng có Tử Thành Đại Sư thay chưởng quản sự vụ, hết thảy cũng ngay ngắn rõ ràng.

Tạ Dương Băng ngươi nói, là quản việc không đâu!

- Lăng Hàn, ngươi quá mức!

Tạ Dương Băng trấn định lại, hắn không thể theo tiết tấu của Lăng Hàn, rối loạn trận cước.

Lăng Hàn khẽ mỉm cười:

- Nể tình ngươi người tới là khách, cho nên mới không có đuổi ngươi ra ngoài, có điều, ngươi nhất định phải miệng tiện, vậy ta sẽ giúp đỡ ngươi!

Hắn dừng một chút nói.

Bình Luận (0)
Comment