Thần Đạo Đan Tôn (Dịch Full)

Chương 3385 - Chương 3394: Chữa Thương

Chương 3394: Chữa Thương
Thần Đạo Đan Tôn
Cô Đơn Địa Phi
VIPTruyenGG.com
Chương 3394: Chữa Thương

Phòng ngự gần như vô địch mở ra, miễn không đụng đến Cuồng Loạn thì không ai có thể đánh phá, dù là đỉnh Thất Bộ cũng vậy.

Nhưng Lăng Hàn bị Cuồng Loạn tấn công mấy lần làm bị thương rất nặng, vị diện trong người bị tổn hại nặng, vốn rất cần phục hồi, tiếp tục kịch chiến làm vết nứt trên các vị diện càng sâu, sắp vỡ ra.

Không thể tiếp tục vậy nữa.

Vù vù vù vù vù!

Lúc này càng nhiều cường giả xuất hiện.

Xung Viêm, Bắc Đẩu, Huyền Vũ, Bán Nguyệt, bốn Chí Tôn vừa xuất hiện liền lạnh băng nhìn Lăng Hàn chằm chằm như ngó người chết.

Phong Vô Định chết làm bọn họ phát điên, bỏ mặc Cuồng Loạn?

Lăng Hàn vừa đánh vừa suy nghĩ, rốt cuộc Phong Vô Định có tác dụng gì mà khiến năm người Xung Viêm quan tâm như thế?

Nếu nói về giải quyết Cuồng Loạn thì sức chiến đấu cùng đẳng cấp của Lăng Hàn mạnh hơn Phong Vô Định, lẽ ra phải trân trọng hắn hơn mới đúng.

Vù vù vù vù vù!

Đám người Lâm Lạc cũng xuất hiện.

Nếu nói đám người Xung Viêm bảo bối Phong Vô Định thì nhóm Lâm Lạc vô cùng xem trọng Lăng Hàn, đây là người duy nhất có thể xử Cuồng Loạn.

Lâm Lạc nói với Lăng Hàn:

- Đi!

Bây giờ Lăng Hàn là ngòi nổ, có mặt hắn thì năm người Xung Viêm tuyệt đối không bỏ qua.

Lăng Hàn gật đầu, hắn đang cần dưỡng thương.

Lăng Hàn xé rách hư không dứt khoát rời đi.

Lăng Hàn không dám làm như vậy trước mặt Cuồng Loạn, vì đó là tự sát. Giờ năm người Xung Viêm đã bị nhóm Lâm Lạc ngăn cản, Lăng Hàn độn vào hư không thì ai có thể tìm được hắn?

Lăng Hàn ra đi dứt khoát, hắn đã hoàn thành mục đích lần này là giết Phong Vô Định, còn xử thêm Phong Tình, chấm dứt một đoạn oán cũ, khiến tâm linh của hắn rộng rãi.

Lần sau sẽ tính sổ với mấy lão rùa khốn nạn này sau.

Lăng Hàn rời đi, chỉ cần dưỡng thương cho tốt thì hắn không sợ gì năm người Xung Viêm, hiện tại chỉ có Cuồng Loạn là phá vỡ phòng ngự của hắn được.

Vèo!

Lăng Hàn đi mấy bước giữa hư không rồi sải bước vượt qua.

Nơi đối ứng không phải Huyền Mạc vị diện mà là một vị diện trung đẳng, Lăng Hàn rơi ra rớt xuống một cái hồ lớn.

Lăng Hàn bị thương rất nặng, dù gì đối kháng ngay mặt với Cuồng Loạn.

Không thành Thất Bộ thì không thật sự bất tử bất diệt.

Lăng Hàn vừa cảm khái vừa chìm xuống đáy hồ, mặc cho nước hồ bao vây mình, hắn tu sửa vết thương trên thân thể.

Thiên Tôn bị thương rất rắc rối, vì bị thiên địa căm hận, không cách nào mượn dùng lực lượng thiên địa chữa thương.

May mắn Lăng Hàn còn mấy gốc đại dược chữa thương, hắn gặm từng cái, ăn xong thì vết thương cũng bị áp chế, phục hồi từ từ.

Hắn ngồi xếp bằng trong hồ, thời gian trôi nhanh.

Lăng Hàn không tiết ra chút lực lượng nào, nhưng hắn quá cường đại. Ngũ Bộ Thiên Tôn, sức chiến đấu thuộc đỉnh Thất Bộ, dù chỉ một giọt máu rơi vào hồ cũng khiến hồ xảy ra biến đổi trời long đất lở.

Một vạn năm qua đi, sinh vật trong hồ tiến hóa mãnh liệt.

Cá tôm cua bình thường đều biến đổi kinh người, mở ra linh trí, đi lên đường tu luyện.

Lại qua mấy vạn năm, binh tôm tướng cua, ngư cơ trai ngọc yêu đều xuất hiện. Lợi hại nhất là một con rắn trắng, mọc cục u sừng, mọc ra tứ chi, hóa thành giao long, tiến bộ thêm một bước rất có thể trở thành chân long.

Thực vật trong nước cũng tiến hóa mãnh liệt, dù là rêu xanh trên tảng đá dưới đáy hồ cũng là chí bảo. Mặt hồ thò ra một mảnh rừng tre màu tím vàng, cao ngàn trượng, hấp dẫn mấy con chim thần phượng hoàng, thanh loan đến.

Hồ không tên dần nổi tiếng xa gần, là thánh địa cho các người mạo hiểm. Có người bắt được một con cá, hái một cọng cỏ nước, hoặc là tu luyện thành thuốc tăng tu vi cho mình, hoặc bán đi một đêm làm giàu.

Sinh vật trong hồ tiến hóa càng lúc càng mãnh liệt, người tìm đến cũng nhiều hơn, thực lực càng lúc càng mạnh.

Rốt cuộc một thế lực lớn tìm đến chiếm lĩnh hồ làm tài sản riêng, từ nay không ai được nhúng chàm.

Thế lực lớn tên Thanh Thiên tông, tông chủ là một đại năng Thăng Nguyên cảnh. Sau khi chiếm cứ nơi đây tông chủ được đến rất nhiều tiên dược, tu vi tăng nhanh vùn vụt, ba trăm vạn năm ngắn ngủi gã từ Thăng Nguyên tiểu thành xông lên cảnh giới viên mãn, trong tông ra nhiều cường giả, một mảnh hân hoan phát triển.

Thanh Thiên tông gọi hồ này là hồ Thiên Bảo, ý là bảo bối trời ban cho họ.

Trong hồ.

Vết thương trên người Lăng Hàn đã phục hồi gần hết, nhưng vấn đề là vị diện trong người hắn bị thương quá nặng. Lăng Hàn có thể tu sửa từng cái nhưng cần thời gian dài đằng đẵng. Những vị diện này là nguồn gốc thực lực cường đại của hắn, nhưng tu luyện chậm, phục hồi cũng trì trệ.

Lăng Hàn tính sơ phải mất năm trăm ức năm, không thì đừng mơ chữa lành tất cả vị diện.

Nhưng Lăng Hàn không chờ được lâu như vậy.

Quỷ biết đám Xung Viêm sẽ làm ra chuyện gì, năm con rùa già khốn kiếp đã không có vướng bận, dù họ tham gia vào Cuồng Loạn quay sang đánh Huyền Mạc vị diện cũng không làm Lăng Hàn bất ngờ, hắn sẽ chỉ ồ một tiếng.

Nên Lăng Hàn phải khỏe mạnh nhanh chóng trở lại, vấn đề là nếu không phục hồi thực lực thì trở lại làm chi, ngồi xem kịch?

Phải làm sao để tăng tốc độ phục hồi?

Trong người có nhiều vị diện, mạnh thì đúng là mạnh, nhưng khi xảy ra vấn đề thật khó sửa chữa.

Lăng Hàn vắt óc, qua mấy trăm năm hắn nghĩ ra một cách là phân chia ý thức vào một vị diện, hóa thành phân thân. Mỗi phân thân phục hồi độc lập, thế thì sẽ tăng tốc độ lên gấp mấy chục vạn lần. Nhiều nhất là mười vạn năm Lăng Hàn sẽ khỏe lại.

Quyết định vậy đi.

Lăng Hàn phân ra các thần niệm tách lìa tế bào thành các hình thể, đủ loại hình dáng.

Có người, cá, chim, đá, Lăng Hàn đưa các phân thân vào hư không. Nếu tránh đi bão năng lượng thì giữa hư không có vô tận bản chất hạt, lấy hoài không hết, là nơi phục hồi tốt nhất. Đương nhiên không thể đụng Cuồng Loạn, không thì toàn quân đều diệt, mà chắc không tình cờ vậy đâu.

Lăng Hàn mở bừng mắt ra, công việc giao hết cho phân thân, hắn thì không có nhiệm vụ gì. Lăng Hàn quyết định ra ngoài ngắm cảnh, chờ mười vạn năm sau thu về phân thân rồi về Huyền Mạc vị diện.

Ong ong ong ong ong!

Lăng Hàn mở mắt ra, trong hồ sinh ra dao động mãnh liệt như dậy sóng thần.

Trên mặt hồ.

Trên một chiếc thuyền nhỏ có hai nữ nhân. Một người ngồi, mặc váy trắng không nhiễm hạt bụi trần, xuất trần, thoát tục. Người thứ hai mặc váy dài màu xanh, đứng chèo thuyền, khuôn mặt thanh tú nhưng thua xa thiếu nữ áo trắng.

Thiếu nữ áo xanh biểu tình kinh ngạc nhìn mặt hồ dập dờn lên xuống làm thuyền nhỏ rung lắc bần bật:

- Tiểu thư, sao trong hồ sóng lớn quá, như có sóng thần.

Bình Luận (0)
Comment