Thần Đạo Đan Tôn (Dịch Full)

Chương 3482 - Chương 3491: Phục Kích

Chương 3491: Phục Kích
Thần Đạo Đan Tôn
Cô Đơn Địa Phi
VIPTruyenGG.com
Chương 3491: Phục Kích

Mắt Tôn Hầu Tử phát sáng bắn ra nhiều ký hiệu ùa vào thức hải của Lăng Hàn. Những ký hiệu hóa thành một con khỉ đánh quyền cực kỳ linh động.

Bất giác Lăng Hàn học theo rồi chìm đắm vào, khi hắn hoàn toàn ngộ ra thì được biết đã qua bốn ngày.

Bốn ngày!

Không ngờ lâu vậy.

Lăng Hàn cảm thấy rất đói, vội hái chút trái cây hắn, liên tục ăn hơn mười trái mới không đói nhũn người.

Lăng Hàn ở lại ba ngày chủ yếu hỏi Tôn Hầu Tử về Hầu quyền.

Lăng Hàn học sơ bộ quyền pháp nhưng cảm thấy nó vô cùng cao thâm, hoàn toàn có thể nghiên cứu cả đời. Nếu không phải Tôn Hầu Tử giục hắn đi, Lăng Hàn lo Tôn Kiếm Phương lâu không thấy mặt tưởng hắn mất tích phái người đi tìm thì hắn rất muốn ở lại đây nửa năm, một năm.

Vào sơn cốc ngày thứ tám Lăng Hàn rơì đi.

Lăng Hàn vừa đi vừa thầm nghĩ:

- Rốt cuộc là kẻ nào trấn áp Hầu ca?

Trong ba ngày Tôn Hầu Tử chỉ điểm Lăng Hàn tu luyện chứ không nói gì về việc riêng của mình. Ngẫu nhiên có nhắc đến con khỉ cũng đánh trống lảng, không lộ ra nhiều.

Tôn Hầu Tử khuyên Lăng Hàn đừng nói cho ai biết về nó, nếu gặp rắc rối gì thì cứ chạy đi sơn cốc tìm nó, hễ ở trong sơn cốc thì vấn đề gì cũng không còn là vấn đề.

- Hầu ca là người... khỉ có câu chuyện riêng, hình như ngày xưa oai phong một cõi, rất ghê gớm, đáng tiếc hiện tại bị người trấn áp. Lợi hại thật, thiên địa biến dị từ hơn một trăm năm trước, nếu Hầu ca bị trấn áp từ khi đó thì đã được bao nhiêu tuổi?

Đừng thấy Thiên Tôn hở chút sống mấy kỷ nguyên nhưng đó là thời gian trong thần thạch, nơi này một năm bằng một ngàn kỷ nguyên trong thần thạch, vậy tính ra người chốn này già hơn Lăng Hàn gấp vô số lần.

Tuổi thọ của nhân loại chỗ này khoảng một trăm hai mươi năm, chủ là phát triển khoa học kỹ thuật có thể chữa nhiều bệnh tật, có nhiều thuốc bổ kéo dài tuổi thọ.

Sau khi thiên địa biến dị hễ bước lên đường tu luyện thì ít khi bị bệnh, có thể luôn giữ thân thể khỏe mạnh đến trăm tuổi. Nhưng mức giới hạn tuổi thọ dài nhất không thay đổi gì lớn.

Có người sống đến một trăm năm mươi tuổi nhưng rất ít ỏi, đa số chết khoảng trăm tuổi.

Bởi vậy Hầu ca sống rất lâu.

Lăng Hàn trèo núi vượt non, mới qua bốn ngày nhưng tốc độ của hắn mau nhiều, nhẹ nhàng nhiều. Trong ba ngày tu vi của Lăng Hàn tăng cao kinh người, đến đỉnh tam mạch.

Tuy không dùng phép đo lực nhưng Lăng Hàn phỏng chừng lực lượng của mình khoảng bốn ngàn cân.

Đỉnh kinh mạch chỉ cỡ lực lượng ba ngàn năm trăm cân, giờ Lăng Hàn đã ngang ngửa một ngũ mạch trung kỳ bình thường.

Lăng Hàn đang đi chợt cảm giác có sát ý.

Lực lượng vô địch đã mất nhưng thần thức của hắn vẫn nhạy bén.

Xoẹt!

Một người lao ra từ lùm cây đằng trước.

Trịnh Đồng Phong.

Gã cầm thanh kiếm, mặt dữ tợn, mắt tràn ngập sát ý nhìn Lăng Hàn.

Lăng Hàn mỉm cười nói:

- Trịnh sư huynh đây mà, sao vậy? Lại muốn dẫn ta ra ngoài chơi?

Trịnh Đồng Phong suýt tức chết. Trở về từ sòng bạc Trịnh Đồng Phong đi tìm Lý Trường Đan cứu mạng, nhưng Lý Trường Đan không muốn khi không gánh nhiều nợ nần như vậy, từ chối bồi thường giùm gã.

Cách giải quyết duy nhất là tìm ra Lăng Hàn lấy lại những ngọc tử, không thì Trịnh Đồng Phong bước ra khỏi Cổ Đạo tông sẽ bị sòng bạc làm thịt.

Khi biết Lăng Hàn rời khỏi tông môn vào rừng sâu rèn luyện Trịnh Đồng Phong liền mai phục trên con đường hàng ngày đi ngang qua.

Rốt cuộc gã đã chờ được Lăng Hàn.

Trịnh Đồng Phong rít qua kẽ răng:

- Đều nhờ ngươi ban cho nên bây giờ ta không dám ra khỏi tông môn một bước!

Lăng Hàn lắc đầu nói:

- Nói gì kỳ, tự hỏi lại mình đi, mục đích mang ta đi sòng bạc là gì? Có tư cách chỉ trích ta sao?

Trịnh Đồng Phong la lên:

- Đưa ngọc tử cho ta thì ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết!

Thật lòng Trịnh Đồng Phong không muốn giết Lăng Hàn, chủ yếu là không dám vì hắn được Tôn Kiếm Phương yêu thích. Nếu Lăng Hàn chết chắc chắn Tôn Kiếm Phương sẽ điều tra kỹ, lỡ tra đến chỗ gã thì tàn đời thật.

Nên Lăng Hàn chịu giao ra ngọc tử, gã bồi thường thêm một chút thì chắc có thể dàn xếp bên sòng bạc.

Lăng Hàn lắc đầu nói:

- Dọn cục đá đập trúng chân mình lại còn làm bộ dạng người bị hại, đừng khiến người ghê tởm.

Lăng Hàn sải bước đi tới, không thèm để Trịnh Đồng Phong vào mắt.

Tay phải Trịnh Đồng Phong siết chặt chuôi kiếm, chờ Lăng Hàn đi ngang qua người mình gã bỗng vụt xoay người hét to:

- Lăng Hàn, là ngươi ép ta!

Xoẹt!

Trịnh Đồng Phong đâm kiếm vào lưng Lăng Hàn.

Đinh!

Một tiếng giòn vang, Lăng Hàn kịp lúc rút kiếm chặn lại công kích của Trịnh Đồng Phong.

Trịnh Đồng Phong cảm giác cánh tay tê dại suýt không cầm được chuôi kiếm. Trịnh Đồng Phong hoảng sợ, gã là tứ mạch trung kỳ, lực lượng cao tới ba ngàn cân vậy mà va chạm với Lăng Hàn làm cổ tay gã đau nhức, sao có thể như vậy?

Trịnh Đồng Phong kinh kêu:

- Không... không lẽ ngươi có bí bảo gì?

Trịnh Đồng Phong biết Tôn Kiếm Phương rất thiên vị Lăng Hàn, hắn được ban cho bí bảo thượng cổ gì cũng không khó tin. Nếu không như vậy thì Trịnh Đồng Phong không thể tưởng tượng nhất mạch bình thường làm sao mạch đến mức đó.

Lăng Hàn cười khẽ:

- À.

Hắn lười quan tâm người chết.

Lòng Trịnh Đồng Phong sôi sục sát ý, gã phải lấy được ngọc tử trên người Lăng Hàn, không thì gã khó vượt qua được cửa ải trước mắt. Dường như Lăng Hàn có thứ gì rất ghê gớm, khiến tim Trịnh Đồng Phong đập nhanh.

Giết người, cướp tiền, cướp của.

Mắt Trịnh Đồng Phong đỏ ngầu, tuy là người luyện võ nhưng gã mới hai mươi tuổi, chưa giết được vài con mãnh thú, giờ thăng cấp lên giết người khiến máu dồn lên não, làm gã choáng váng.

Trịnh Đồng Phong huơ kiếm xông lên:

- Chết đi!

Nhưng Trịnh Đồng Phong không tấn công ngay mặt mà xoay vòng quanh Lăng Hàn.

Trịnh Đồng Phong tin tưởng ‘bí bảo’ chỉ tăng lực lượng của Lăng Hàn nhưng phản ứng, tốc độ thì không theo kịp. Gã chỉ cần xoay vòng quanh hắn mấy vòng chắc chắn sẽ làm hắn hoảng loạn lộ ra sơ hở.

Giống như linh cẩu bắt giết trâu rừng, nếu đấu cứng thì linh cẩu sẽ bị trâu rừng đâm chết ngay. Nhưng vòng ra sau trâu rừng cắn nó thì dù có lực lượng lớn đến đâu trâu rừng cũng sẽ chết.

Trịnh Đồng Phong tràn đầy tự tin Lăng Hàn là trâu rừng, gã là linh vcẩu, chờ gã chộp được cơ hội thì một kích có thể lấy mạng hắn.

Nhưng Trịnh Đồng Phong nhích người thì kinh khủng phát hiện tốc độ của Lăng Hàn không thua gì gã.

Cái gì!?

Trịnh Đồng Phong kinh ngạc đến ngây người, loại bí bảo gì khiến lực lượng, tốc độ của người khác biến đổi về chất?

Bình Luận (0)
Comment