Mấy trăm binh sĩ mở to mắt nhìn.
Nhị hoàng tử bị kéo từ mặt đất bay tới trước mặt Lăng Hàn, giống như có một bàn tay vô hình đang thao túng mọi việc.
Bởi vì ngu muội vô tri, bọn họ đều quỳ xuống, tưởng rằng thần linh hiển thế.
Đại Hắc Cẩu ngẩng đầu nhìn quanh, nó muốn loại cảm giác này, cho nên nó hưng phấn sủa loạn.
Nhị hoàng tử sắp đụng vào Lăng Hàn thì dừng lại, thân thể dừng lại một cách quỷ dị, lơ lửng giữa không trung, tứ chi hắn co quất, hắn giận dữ nhìn Lăng Hàn:
- Ngươi dám đánh ta, ngươi dám đánh ta!
Ba, Lăng Hàn lại tát một cái, tát thẳng vào mặt Nhị hoàng tử.
Nhưng lần này hắn không sử dụng lực lượng quá lớn, nếu lại giống như vừa rồi, đoán chừng Nhị hoàng tử sẽ chết, đến lúc đó Trần Phong Viêm khẳng định ngồi không yên.
Hiện tại nha, thúc gia giáo huấn cháu trai, Trần Phong Viêm có thể nói cái gì?
- Đánh chính là ngươi, ngươi không phục sao?
Lăng Hàn cười nói.
- Ngươi chớ có phách lối!
Nhị hoàng tử nghiến răng nghiến lợi:
- Cho dù ngươi bước vào Tiên đồ, nơi này chính là đế đô, phụ hoàng lưu lại thủ đoạn hoàn toàn có thể áp chế ngươi!
- Nha.
Lăng Hàn gật gật đầu, hỏi ngược lại,
- Ngươi không cảm thấy kỳ quái, ta đã ra tay đánh ngươi, vì cái gì không có người nào đến ngăn cản ta?
Đúng nha.
Nhị hoàng tử cảm thấy mờ mịt, lúc trước bọn họ ra tay với Lăng Hàn, trận linh không phải lập tức xuất hiện sao, hiện tại thế nào, đi ăn cơm?
- Bởi vì ta đại biểu chính nghĩa!
Lăng Hàn nói rất nghiêm túc.
- Gâu gâu gâu!
Đại Hắc Cẩu là gia hỏa cười lớn đầu tiên, Lăng Hàn còn đại biểu chính nghĩa?
Nam nhân xấu bụng, thật buồn cười.
- Chính nghĩa là vô địch.
Lăng Hàn còn nói thêm, cực kỳ nghiêm túc.
Nhị hoàng tử sững sờ, sau đó hắn rất tức giận.
Ngươi đang đùa ta sao?
Còn chính nghĩa vô địch, địch cái đầu ngươi ấy.
Chính nghĩa thật vô địch, người ta tu luyện làm gì?
Nhưng cũng thật kỳ quái,trận linh đâu, tại sao không phản ứng?
Rốt cuộc ai mới là con ruột của Trần Phong Viêm.
Lăng Hàn cười ha ha, hắn tiếp tục chà đạp Nhị hoàng tử, thẳng đến khi suýt hành hạ đối phương đến chết, lúc này mới thu tay lại.
Hắn vỗ vỗ vai Nhị hoàng tử, cười nói:
- Nhớ kỹ giáo huấn này, về sau phải thành thành thật, tập làm người tốt, nếu không ta hóa thân thúc gia chính nghĩa giáo huấn ngươi.
Mặt mũi Nhị hoàng tử bầm dập, hắn đã sớm không nói ra lời, chỉ có một nghi vấn, rốt cuộc mình có phải con ruột Trần Phong Viêm hay không.
Có ai hãm hại con mình như thế không?
Lăng Hàn rời khỏi phủ Nhị hoàng tử, hắn đi về hướng phủ của Tam hoàng tử, tin tức hắn ra tay đánh Nhị hoàng tử cũng truyền đi nhanh với tốc độ chóng mặt.
Tất cả mọi người không tin, đầu tiên, Lăng Hàn không có lá gan lớn như vậy, thứ hai, không có thực lực mạnh như thế, thứ ba, cho dù hắn có gan và thực lực, Trần Phong Viêm sẽ không ngăn cản sao?
Thật là một trò cười, ai mà tin.
Cho nên khi Lăng Hàn đi vào phủ Tam hoàng tử, nơi này không có chút phòng bị nào.
Lăng Hàn sẽ không khách khí, hắn giết vào, cũng ép Tam hoàng tử đi ra.
- Ngươi?
Tam hoàng tử nhìn thấy Lăng Hàn, hắn cảm thấy kinh hãi, hắn không thể tin nổi, Lăng Hàn lại dám giết tới tận nhà hắn.
Lăng Hàn cười nói:
- Lão tam, cả kinh và không vui, ngươi ngoài ý muốn sao?
- Thật sự ngoài ý muốn!
Tam hoàng tử trầm giọng nói, thời điểm nhìn thấy Lăng Hàn, hắn biết đồn đại không phải giả, Lăng Hàn thật sự to gan lớn mật.
Hắn xuất thủ trước tiên, oanh, khí tức Tiên đồ bộc phát, hắn lao tới tấn công Lăng Hàn, toàn thân phát sáng, có tư thế như thiên ngoại phi tiên.
Nhưng trước mặt thực lực tuyệt đối, hắn có thể làm gì?
Ầm, Lăng Hàn xuất ra một quyền, Tam hoàng tử bị đánh bay ra ngoài, căn bản không có lực hoàn thủ.
- Chiến lực của ta hiện tại sánh ngang Trúc Cực Cơ sao?
Lăng Hàn sờ cằm một cái, hắn tích lũy trong Phàm cảnh quá hùng hậu, hơn nữa xây Tiên Đạo Cơ Thạch còn bắt chước tảng đá trong Tiên môn, ngay cả thiên địa cũng không dung hắn.
Hắn xây Nhân Cơ, nhưng tuyệt đối vượt qua Thiên Cơ, thậm chí có thể so sánh với Cực Đạo Cơ.
Sau khi đánh Tam hoàng tử nằm trong vũng máu, Lăng Hàn lại đi phủ đệ của Tứ hoàng tử.
“Lời đồn” lại nổi lên, Tam hoàng tử cũng bị Lăng Hàn đánh thảm.
Ngay sau đó, Tứ hoàng tử cũng bị đánh thảm.
Khi tin tức kia lại tuôn ra, cuối cùng không có người nào cho rằng là giả.
Lấy đâu ra nhiều lời đồn như thế?
Lăng Hàn... Thật nghịch thiên sao?
Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, Bát hoàng tử đều khó thoát cảnh bị đánh, các hoàng tử nổi danh đều bị đánh bại, chỉ có Đại hoàng tử, Thất hoàng tử có thể may mắn thoát khỏi, dù sao bọn họ không ở tinh thể này.
Việc này làm Lăng Hàn cảm thấy tiếc nuối, nhưng mà không sao, hắn sẽ nhanh chóng đi tới Kim Nguyên Thánh Địa, đến lúc đó lại đánh cũng không muộn.
Ăn nhiều thua thiệt như thế, đương nhiên các vị hoàng tử sẽ không bỏ qua, nhao nhao cầu kiến Trần Phong Viêm, bọn họ lại không biết Trần Phong Viêm bế quan ở đâu, biết tố oan khuất tới nơi nào?
Bọn họ đành phải cầu lên người Mã hoàng hậu, cho dù những hậu phi này cũng phải thật lâu mới gặp Trần Phong Viêm một lần, đồng thời tìm không thấy người.
Chuyện này gây ra sóng to gió lớn trong triều, các lão thần căm phẫn, cho rằng Lăng Hàn đại nghịch bất đạo, lại dám ẩu đả hoàng tử, còn có quốc pháp trong mắt hay không?
Bọn họ đều đưa ra thỉnh nguyện, yêu cầu nghiêm trị Lăng Hàn.
Trong triều tạo thành thành nhất, nhưng vấn đề là, ai có thể trị được Lăng Hàn?
Người này chính là thiên kiêu đế đô, hiện tại bước vào Trúc Cơ, chẳng những vô địch Trúc Nhân Cơ, dường như Trúc Thiên Cơ cũng không trị được hắn, vấn đề là, đế đô lấy đâu ra cường giả Trúc Cực Cơ?
Những tông môn kia?
Muốn nói uy hiếp lớn với các tông môn, người đó chính là Lăng Hàn, chiêu bài Ngoại Vụ phủ dùng tốt hơn không?
Sở dĩ, chỉ cần Trần Phong Viêm không mở miệng, không ai làm gì được Lăng Hàn.
- Ngươi trâu!
Hiên Viên Định Quốc vui lòng phục tùng, Lăng Hàn là kẻ đầu tiên sau khi đánh hoàng tử còn có thểan ổnngồi đây, hơn nữa, hắn đánh không phải một hoàng tử, mà là một đống lớn.
Bởi như vậy, ai còn dám chọc Ngoại Vụ phủ?
Lăng Hàn chỉ cười cười, hắn vỗ vỗ vai Hiên Viên Định Quốc:
- Cố gắng tu luyện đi thiếu niên, hi vọng thời điểm ta quay về thì ngươi đã đột phá Tiên đồ.
- Nhất định.
Hiên Viên Định Quốc dùng sức gật đầu.
Hắn đã giải quyết việc vặt ở nơi này, Lăng Hàn quyết định lên đường đi tới Kim Nguyên Thánh Địa.
Theo thường lệ, tiểu la lỵlấy phi toa ra, nàng ngồi cùng Lăng Hàn, những người khác, chó và heo đều tiến vào bên trong Dưỡng Nguyên Hồ Lô.
Xuất phát.
Xèo, phi toa phá không bay vào trong vũ trụ tối tăm.
Sau khi Lăng Hàn bước vào Trúc Cơ, hắn đã có được năng lực ngự khí phi hành, nhưng muốn ngự khí phi hành cần dung nhập một phần niệm lực vào “khí”, Lăng Hàn còn muốn tới Kim Nguyên Thánh Địa rèn đúc Mẫu Kim, về sau sẽ dùng Hỗn Độn Cực Lôi làm vũ khí, hiện tại phân một bộ phận thần niệm vào khí, chẳng phải sẽ lãng phí sao?
Cho nên, hắn tạm thời áp chế suy nghĩ ngự khí phi hành, quyết định đúc ra Mẫu Kim trước.
Tiểu la lỵ xem tinh đồ, bắt đầu tìm kiếm tọa độ không gian, cũng tiến hành xuyên qua không gian, bằng không, dựa vào tốc độ của phi toa, không biết mất bao lâu mới có thể tới được Kim Nguyên Thánh Địa.