- Tại sao ngươi mạnh như thế!
Thất hoàng tử vừa ho ra máu vừa nói.
Nhưng hắn là Trúc Nhân Cơ đỉnh phong, chỉ cần tích lũy thêm một thời gian là có thể đột phá Trúc Thiên Cơ.
Hơn nữa, trên Tiên đồ, chênh lệch giữa thiên tài với nhau nhỏ đi rất nhiều, hắn cũng là thiên tài nhất tinh, làm sao lại kém hơn người vừa mới bước vào Tiên đồ nhiều như vậy?
Hắn không cam tâm, hắn là con trai của Hóa Linh Chân Quân, Lăng Hàn là thứ gì, làm sao có thể so với hắn?
Nhưng bây giờ, hắn bị Lăng Hàn đánh bại dễ dàng.
- Bởi vì ta là thiên tài.
Lăng Hàn cười nói, hắn tát một cái, bốp, Thất hoàng tử lại thổ huyết lần nữa.
Thất hoàng tử bị câu trả lời này làm tức điên.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Lão Thất, ta rất thất vọng về ngươi.
Cái, cái gì?
Thất hoàng tử mở to mắt, đó là giọng điệu gì? Ngươi là trưởng bối của ta sao, sao lại dùng giọng điệu này nói với ta.
- Làm tiểu thúc của ngươi, ức hiếp tiểu bối như ngươi thật mất mặt, nhưng ai bảo ngươi làm quá nhiều chuyện xấu như thế, chỉ việc đồ diệt Hổ Cứ thành, ta đã không có khả năng tha cho ngươi.
Lăng Hàn nói.
Thất hoàng tử vừa giận vừa vội, ta thành cháu của ngươi khi nào?
Ghê tởm! Ghê tởm! Hắn làngười hơn trăm tuổi, lại bị một hậu bối miệng còn hôi sữa dùng giọng điệu giáo huấn.
- Lăng Hàn, ngươi muốn phạm thượng?
Thất hoàng tử kêu lên, nội tâm hắn sợ hãi, nơi này cũng không phải Thiên Hải tinh, càng không phải là đế đô.
Bốp, Lăng Hàn tát một cái, nói:
- Ta nói với ngươi rồi, ta là thúc của ngươi, ngươi dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với ta?
Thất hoàng tử trợn mắt:
- Ngươi chẳng những nhục ta, còn ô nhục phụ thân của ta, thật to gan, Trúc Cơ cảnh nho nhỏ lại dám nhục nhã Hóa Linh Chân Quân!
Bốp, lại một cái tát thanh thúy.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Ngươi còn chưa học ngoan, ta đã nói ta là thúc của ngươi.
Thất hoàng tử tức giận nhìn Lăng Hàn, hắn thề, chỉ cần trở lại Thiên Hải tinh, hắn nhất định phải báo cáo Trần Phong Viêm, Lăng Hàn thật sự ngông cuồng không giới hạn, cho dù được ân sủng cũng có thể xem trời bằng vung như vậy sao?
Ngươi có thể đứng ở địa vị cao, đó là vì được thánh sủng, chỉ khi nào thất sủng, ngươi chính là cặn bã.
- Lão Thất, xem mặt mũi Trần Phong Viêm, ngươi năm lần bảy lượt nhằm vào ta, ta không so đo với ngươi.
Lăng Hàn nói:
- Nhưng ngươi sai khi giết Hổ Cứ thành, việc làm diệt sạch nhân tính như thế, nếu như ta tha mạng cho ngươi, làm sao xứng với những người chết oan?
Thất hoàng tử há to miệng, dường như hắn không dám tin, nói:
- Một dân đen như ngươi dám giết ta?
- Dân đen?
Lăng Hàn lắc đầu, nói:
- Ngươi không hiểu!
Vô số sinh linh trong vị diện của hắn, lấy tiêu chuẩn thế giới này chính là kẻ đê tiện, nhưng tín niệm vô số bình tiện nhân hợp lại đã giúp Lăng Hàn sáng tạo kỳ diệu, đây chính là lực lượng của người nhỏ yếu.
- Ngươi không thể giết ta! Không thể!
Thất hoàng tử quát lớn, hắn là hoàng tử, hoàng tử đấy!
Hắn cực kỳ hối hận, nếu không phải lôi kéo Lăng Hàn, hắn ra tay không do dự, như vậy làm sao có việc hôm nay?
Hắn hận, hắn nhất định sẽ hùng tài đại lược, có sự nghiệp lừng lẫy, mà phụ thân của hắn chính là Hóa Linh Chân Quân, hắn lại chết trong tay Trúc Nhân Cơ, hắn cảm thấy oan khuất và không cam tâm.
- A!
Hắn rống lên, đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, giống như phải dùng ánh mắt giết chết đối phương.
Hắn không muốn chết, hắn thực sự không muốn chết.
Lăng Hàn thờ ơ, hắn đánh ra một chưởng mang theo năng lượng hủy diệt, chỉ đánh một cái, Thất hoàng tử đã biến mất, dường như hắn chưa từng tồn tại bao giờ.
Mặc dù Thất hoàng tử không được tính là đối thủ cường đại, nhưng Lăng Hàn vẫn có cảm giác nhẹ nhõm.
Vì báo thù cho bách tính một tòa thành, hắn như trút được gánh nặng.
Hắn nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu có trận văn diễn hóa thành hình.
Hiện tại hắn rãnh rỗi chỉ có thể nghiên cứu trận văn, đan đạo với hắn chỉ là việc nhỏ, nhưng trận đạo lại kém quá nhiều, mặc dù hắn rất có thiên phú trên trận đạo.
Một đêm qua đi, Lăng Hàn không lãng phí thời gian, hắn tu luyện nửa giờ và rời khỏi hang núi.
Lạnh.
Lăng Hàn run rẩy, hắn vận dụng màn sáng tinh thần cũng không thể ngăn cản khí lạnh xâm lấn, bởi vì không làm được.
Trong hạp cốc, thời gian mặt trời xuất hiện rất trễ, sau khi qua một giờ mới có tia nắng đầu tiên.
Lăng Hàn lại nếm thử, lần này hàn ý biến mất rất nhiều, mặc dù vẫn lạnh nhưng nằm trong phạm vi hắn có thể chịu được.
Hắn đi ra ngoài, nhảy ra khỏi hang núi và lưu lại dấu chân thật sâu.
Hô, sau đó không lâu, gió lạnh thổi tới, nhiệt độ giảm mạnh, mỗi người đều vội vàng tìm hang núi tránh cái lạnh, lại khôi phục tiết tấu của ngày hôm qua.
Hiện tại là ban ngày, Lăng Hàn vẫn chưa ra khỏi sơn cốc, lúc bóng đêm giáng lâm, hắn không thể không tìm hang núi trú chân.
- Cút!
Không nghĩ tới trong động còn có hai người, sau khi nhìn thấy hắn, một tên nam tử áo trắng quát lớn.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Địa phương rất lớn, thêm một người cũng không ảnh hưởng gì.
- Có ảnh hưởng hay không là do ta quyết định!
Nam tử áo trắng hừ một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc khinh thường.
Lăng Hàn cũng không khách khí, nói:
- Sơn động không phải do ngươi mở, muốn ta đi? Ha ha.
- Ngươi không đi, vậy thì đánh ngươi ra ngoài.
Nam tử áo trắng đi nhanh về phía trước, oanh, khí tức cuồng bạo bộc phát.
- Trúc Nhân Cơ nho nhỏ, ta dùng một ngón tay cũng có thể nghiền chết ngươi.
Hắn thật có tư cách cuồng ngạo, bởi vì hắn có tu vi Trúc Thiên Cơ, hơn nữa là thiên tài nhất tinh.
Vô địch Trúc Thiên Cơ, hắn làm sao có thể đặt Trúc Nhân Cơ vào mắt?
Khí thế của hắn có thể trấn áp Lăng Hàn.
Nhưng khí thế mãnh liệt bộc phát lại không có chút hiệu quả nào.
- A?
Nam tử áo trắng vô cùng kinh ngạc, hắn lại lộ ra vẻ mặt cao ngạo, khí thế không dùng được, vậy thì dùng Tiên Đạo Cơ Thạch.
Ngươi có thể tôi luyện ý chí cứng cỏi, nhưng Thiên Đạo Cơ Thạch áp chế Nhân Đạo Cơ Thạch là cảnh giới khác nhau, cho dù thế nào cũng không tránh được.
Ông, hắn phóng xuất Tiên Đạo Cơ Thạch, khí thế vô hình và khủng bố ập tới.
So Tiên Đạo Cơ Thạch?
Lăng Hàn cũng vận dụng Tiên Đạo Cơ Thạch của mình, bắt chước tiên thạch xây dựng Tiên môn viễn cổ cho nên nó như một khối đá bình thường, nó lại tỏa ra khí thế làm cho Trúc Cực Cơ phải run rẩy.
Trúc Nhân Cơ dám so đấu Tiên Đạo Cơ Thạch với mình?
Nam tử áo trắng kém chút cười phun cả nước bọt, ngay sau đó hắn cảm thấy đau đớn, chẳng những khí thế bị áp chế toàn diện, ngay cả Tiên Đạo Cơ Thạch của hắn cũng run rẩy, giống như sắp vỡ nát.
Khốn kiếp, đây là tình huống như thế nào?
Hắn nhanh chóng thu Tiên Đạo Cơ Thạch, nếu hắn tiếp tục bị Lăng Hàn oanh kích, Tiên Đạo Cơ Thạch sẽ vỡ nát, khi đó hắn lại rớt xuống Phàm cảnh.
Dù là như thế, khí thế của hắn vẫn bị áp chế, mười thành chiến lực nhiều nhất chỉ phát huy bảy thành, thiên phú của hắn phi phàm, ý chí cứng cỏi, nếu không đổi thành Trúc Thiên Cơ cảnh bình thường, cókhả năng chiến lực mất đi một nửa, thậm chí nhiều hơn.
Trời ạ, tại sao lại có Trúc Nhân Cơ như vậy?
- Ngươi tất nhiên đạt được kỳ ngộ gì đó, thậm chí thời điểm xây Tiên Đạo Cơ Thạch, dung nhập thần thạch rất cường đại nào đó, lúc này mới làm cho Nhân Đạo Cơ Thạch có uy lực như vậy!
Nam tử áo trắng khôi phục trấn định:
- Nhưng cho dù như thế nào, ngươi chỉ là một tên Trúc Nhân Cơ mà thôi.
Hắn ngang nhiên xuất thủ, hắn muốn bắt Lăng Hàn, cho dù chỉ có bảy thành chiến lực nhưng hắn vẫn tự tin mình có thể thắng.