Nhưng những thiên tài bên ngoài đi tới nơi này cũng hao phí cái giá rất lớn, cũng không phải vì làm ăn, vừa lúc trong tay có bảo vật không dùng tới, bọn họ cũng mượn cơ hội này trao đổi với hắn.
Bởi vậy, không qua bao lâu, phiên chợ cũng vắng lạnh, rất nhiều người đi dạo nhưng ít người bán, càng về sau tất cả đều là diễn viên quần chúng.
Lâm Tầm cũng thu quán, hắn dự định bán dược liệu cho Lăng Hàn, bởi vì hắn nhìn thấy Lăng Hàn là thiên tài đan đạo, mặc dù đối phương hiện tại chỉbiết luyện chế một loại đan dược nhưng tiền đồ nhất định vô lượng, có thể hợp tác lâu dài.
Trọng yếu nhất, Lâm Tầm cũng tin tưởng nhân phẩm của Lăng Hàn.
Yểm Nguyệt bí cảnh chậm chạp không mở ra, cho nên càng có nhiều người tới, người nào cũng chờ đợi ở gần đó, có một ít người không có kiên nhẫn gì, mỗi ngày đánh nhau gây chuyện, may mắn trở ngại bởi uy nghiêm của các Hóa Linh Chân Quân, cuối cùng không có ai dám giết người.
Thời điểm Lăng Hàn cho rằng hắn có thể chờ Đường Vân Nhi trở về, Yểm Nguyệt bí cảnh lại mở ra.
Không có một chút dấu hiệu nào, ánh trăng dâng trào giống như thác nước.
Mọi người cùng chạy tới quan sát, nhìn thấy vị trí phun trào xuất hiện ánh trăng bao phủ, thỉnh thoảng còn phun trào ra chung quanh, cảnh tượng vô cùng xinh đẹp.
- Yểm Nguyệt bí cảnh mở ra!
Xèo, một bóng người bay tới, hắn đứng ngạo nghễ trên không trung, khí tức cường đạo bao phủ các nơi.
Cửu Linh Chân Quân!
Hưu hưu hưu, càng nhiều bóng người bay tới, nhưng người có thể đứng trên bầu trời lại ít đến mức đáng thương, việc này yêu cầu tu vi thấp nhất là Sinh Đan cảnh, thổ dân Thiên Hải tinh cũng chỉ có Trần Phong Viêm đạt được tiêu chuẩn như vậy, những kẻ khác đều tới từ lồng giam.
Vấn đề là, lồng giam có lớn nhưng chứa được bao nhiêu người?
Cho nên, hiện tại có mấy trăm người đứng trên bâu trời, so với các tinh thể khác động tới là vài vạn, số lượng ở nơi này ít ỏi có thể nghĩ.
Khó trách những người bên ngoài đều xem thường Thiên Hải tinh, từ thực lực, Thiên Hải tinh yếu muốn chết.
- Cố gắng thật tốt, đi thôi.
- Gặp khó khăn không được lùi bước, cần dũng cảm tiến tới.
Những cường giả kia phân phó truyền nhân của mình, rất ít có người nói phải cẩn thận nhiều hơn, mà là cổ vũ bọn họ đi mạo hiểm.
Vì Thánh Nhân truyền thừa, chẳng lẽ không nên sao?
Lúc này, vì nắm chặt thời gian, mọi người cùng tiến vào khu vực ánh trăng bao phủ.
Lăng Hàn ôm Lục Oa trong tay và đi vào trong di tích, Bích Tiêu công chúa lại đi theo sau lưng hắn.
Hắn có thể cảm giác rất nhiều người đang nhìn mình, có một ít sát ý tỏa ra rất mịt mờ, có người không che giấu sát khí của mình.
Chưa hẳn những người kia đặt một ngàn Đạo Thạch trong lòng, nhưng giết người đoạt bảo trong bí cảnh không phải chuyện đương nhiên sao? Cho nên, bọn họ tiêu diệt một người cạnh tranh, thuận tiện kiếm chút Đạo Thạch, cớ sao không làm?
Dù sao, lần này không có thiên tài đạo tử, thánh nữ tới, cho dù là truyền nhân trọng điểm của đại giáo cũng chiếm được tài nguyên tu luyện có hạn, một ngàn Đạo Thạch là một số tài phú khả quan.
Về phần tại sao không có thiên tài cấp bậc đạo tử, thánh nữ tới, chẳng lẽ bởi vì những đạo giáo kia không xem trọng truyền thừa?
Cũng phải, bí cảnh này đã tồn tại mấy chục mấy trăm vạn năm, trước kia chắc chắn có thiên tài chân chính tới đây, bọn họ đều không có thông quan, dần dà, những đại giáo kia cũng lười cho thiên tài đỉnh cấp tới nơi này lãng phí thời gian.
Nhưng mỗi lần đều phái một ít thiên tài tới đây, không chiếm được Thánh Nhân truyền thừa cũng không sao, chí ít cũng có thể lịch luyện một phen.
Thật sự là như thế sao?
Lăng Hàn Nói thầm trong lòng, hắn lại không đi chậm chút nào, hắn đi lại trong di tích cổ, hắn không sợ bất cứ kẻ nào nhắm vào mình, cùng lắm thì đánh nhau.
Nói đến đánh nhau, hắn sợ ai trong cùng giai hay sao?
Sau khi Lăng Hàn tiến vào bên trong ánh trăng, một lực lượng thần bí bộc phát.
- A, đây là truyền tống lực!
Lăng Hàn tiến vào sâu trong trận pháp, mặc dù số lượng trận pháp có thể bày ra có hạn, hắn lại hiểu rõ không ít về trận pháp, muốn phán đoán ra công dụng của trận pháp cũng không khó khăn gì.
- Bí cảnh này không phải trong lòng đất, cũng không phải trên Thiên Hải tinh, mà là trên mảnh vụn của Thiên Hải tinh thời kì cổ xưa.
Lăng Hàn lại đi thêm vài bước, ánh trăng đầy trời đã biến mất, hắn nhìn thấy trước mặt là một khu vực hoang nguyên, hắn ngẩng đầu nhìn lên, tinh không nơi này quá khác biệt.
- Quả nhiên, nơi này không phải là Thiên Hải tinh, bằng không vị trí tinh thể không xuất hiện sai lầm lớn như thế.
- A, nơi này ở chỗ nào?
Bích Tiêu công chúa cũng đi tới, nàng kinh ngạc nhìn lên bầu trời.
- Chúng ta đã rời khỏi Thiên Hải tinh.
Lăng Hàn trầm giọng nói.
Bích Tiêu công chúa cau mày, nói:
- Nếu như nơi này nằm trong tinh không, qua nhiều năm như vậy, vì sao không bị người ta phát hiện?
Đó là một vấn đề, mặc dù tinh không khổng lồ, nhưng bao nhiêu năm qua luôn có trinh sát hạm đi dò tìm khoáng thạch, dược tinh, tại sao chúng không phát hiện nơi này?
- Có thể là thủ đoạn của Thánh Nhân.
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, nói:
- Nhìn từ bên ngoài, có lẽ nơi này chính là mảnh vụn thiên thạch.
- Được rồi.
Bích Tiêu công chúa gật gật đầu, miễn cưỡng công nhận suy luận của Lăng Hàn.
Người tiến vào nơi đây không nhất định đều xuất hiện ở đây, Lăng Hàn nhớ rõ, đi trước mặt hắn khi tiến vào là trung niên áo đen, nhưng khi hắn đi ra lại không nhìn thấy người này.
Tuyệt đối không thể có việc tốc độ đối phương cực nhanh, vừa đi ra ngoài đã chạy đi, Lăng Hàn tin tưởng nhãn lực của mình, chút thời gian như thế, đối phương tuyệt đối không thể thoát khỏi phạm vi quan sát cảu hắn.
Cho nên chỉ có một khả năng, mặc dù tiến vào cùng một “cửa”, nhưng trong quá trình truyền tống, mỗi người đều có thể bị ngẫu nhiên phân phối đến các ngóc ngách nào đó.
Bích Tiêu công chúa vẫn đi theo sau lưng hắn, chuyện này chỉ có thể nói là rất đúng dịp.
- Đi thôi.
Lăng Hàn nói, hắn vô cùng phấn khởi, những thiên tài thế hệ trước không đạt được Thánh Nhân truyền thừa, cũng không đại biểu hắn không được.
Hắn là nam nhân đạt được Mẫu Kim!
- Đáng tiếc, nếu Ngũ Thanh Hư lưu lại chút truyền thừa thì ta cần khổ sở như vậy sao? Lăng Hàn nói thầm trong lòng, có lẽ Thánh Nhân đó quá sùng bái Vô Nhai Đại Đế, cho rằng trước mặt Đại Đế, truyền thừa của hắn không đáng là gì, dứt khoát mang theo nó cùng đi với hắn.
Ai, ta không ngại mà.
Lăng Hàn cảm thấy phiền muộn, có thể trở thành Thánh Nhân, những người đó tuyệt đối mạnh nhất thế gian, có khả năng trong đời chiếm được vô số bảo vật, tùy tiện lấy ra một ít cũng có thể giảm bớt mấy trăm mấy ngàn năm phấn đấu.
- Lăng Hàn, có người muốn ta lấy mạng của ngươi!
Một giọng nói non nớt vang lên từ sau lưng.
A, đây là ai, cảm giác thật trang bức.
Lăng Hàn quay đầu lại, hắn nhìn thấy một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đứng sau lưng, thật sự là miệng còn hôi sữa, nét mặt vẫn còn ngây thơ.
Thiếu niên này tên là Trang Bất Phàm, xuất thân bất phàm, hắn đi theo huynh trưởng thiên tài tới đây, hắn là người trang bức ở khắp nơi, huynh trưởng cũng lưu lại ấn tượng tâm linh không thể xóa nhòa trong tâm trí hắn.
Người còn trẻ đương nhiên thích bắt chước sùng bái người khác, bởi vậy, khẩu khí hắn nói chuyện đều bắt chước huynh trưởng của mình.
Rất trang bức, thích ăn đòn.