Bị nam tử áo trắng quát như thế, Hậu Khánh Bạch cũng chỉ có thể ngậm miệng không nói.
Hắn lưu luyến nhìn Bích Tiêu công chúa, nữ nhân này thực sự rất đẹp, hơn nữa còn có khí chất thanh thuần, không giống những nữ nhân hắn từng chơi qua, tất cả đều vì bối cảnh của hắn mà chủ động ôm ấp yêu thương, thật không thú vị.
Nam tử áo trắng cầm kiếm chỉ vào Bích Tiêu công chúa, thản nhiên nói:
- Ta có tu vi Trúc Cực Cơ, giết một Trúc Nhân Cơ đỉnh phong chỉ cần một kiếm, Lăng Hàn, ta đếm tới ba, ngươi lại trốn tránh, ta sẽ xuất kiếm.
- Hèn hạ!
Bích Tiêu công chúa nổi giận, các ngươi dùng nhiều khi ít còn chưa nói, lại còn bắt nàng làm con tin, thủ đoạn quá bỉ ổi.
Nam tử áo trắng bình thản, giết một Lăng Hàn không khó, nhưng hắn không muốn lãng phí thời gian, phải nhanh chóng giải quyết chiến đấu.
Nếu kết quả đều như nhau, như vậy cần gì quan tâm tới quá trình?
Hắn làm việc không từ thủ đoạn.
Lăng Hàn hừ một tiếng, nói:
- Các ngươi thật muốn chết sao?
Hậu Khánh Bạch có bối cảnh cấp Giáo Chủ, một khi giết hắn, chỉ cần không diệt khẩu, vô cùng khả năng sẽ dẫn tới một vị đại năng cấp Giáo Chủ xuất hiện, với nội tình võ đạo của Thiên Hải tinh hiện tại, làm sao có thể gánh nổi một Giáo Chủ phát uy.
Thiên Đạo Hỏa có thể hủy diệt cấp Giáo Chủ, nhưng vạn nhất hấp dẫn Kim Nguyên Thánh Địa tới thì làm sao bây giờ?
Đối với Hậu Khánh Bạch, Lăng Hàn sẽ không khách khí nhưng muốn diệt khẩu những kẻ khác, nói thật, không phải Lăng Hàn lòng dạ đàn bà hay lề mề chậm chạp, vì giết một người mà liên lụy kẻ vô tội, hắn không vượt qua nổi lương tâm của mình.
Cho nên, hắn ngay từ đầu hắn dùng trốn tránh làm chủ, hắn muốn xem những người này đáng giá hắn hạ thủ lưu tình hay không.
Hiện tại, kết quả đã rõ ràng.
Tự tìm đường chết!
Sát ý của Lăng Hàn vô cùng kiên định, hắn không tránh nữa, lập tức phản công.
Nam tử áo trắng cười lạnh, lấy một địch tám? Hắn có thể nhìn thấy cảnh Lăng Hàn bị oanh sát.
Hậu Khánh Bạch cũng hưng phấn, Lăng Hàn để phá hư chuyện tốt của hắn, mỗi lần nhớ tới, hắn đều nổi giận không chịu nổi. Hiện tại, tên ghê tởm này cũng chết, ha ha.
Hưng phấn như vậy cũng hòa tan dục vọng khi không chiếm được Bích Tiêu công chúa.
Oanh!
Đôi tay Lăng Hàn cùng oanh kích, một tay mang theo Thiên Đạo Hỏa, một tay vận dụng năng lượng hủy diệt, hắn dùng Yêu Hầu quyền đánh ra một trăm linh tám trọng điệp lực tần suất công kích.
Lực quyền như thế đáng sợ thế nào?
Chỉ hai quyền, hai người trong tám tên đối thủ ngã xuống, đều bị đánh thủng ngực, sau đó một bị hỏa thiêu, một kẻ khác biến thành hư vô.
Móa! Móa! Móa!
Sáu người còn lại ngừng thế công, đối thủ quá kinh khủng, hắn chẳng khác gì sát thần..
Sắc mặt nam tử áo trắng thay đổi, trong nội tâm hắn sinh ra hàn ý rất mạnh.
Chỉ có Bích Tiêu công chúa lộ cười lạnh, các ngươi nhất định phải tìm đường chết, bây giờ Lăng Hàn phát uy, hài lòng chưa?
- Bắt lấy nàng! Bắt lấy nàng!
Lúc này, ngược lại Hậu Khánh Bạch là người tỉnh táo nhất, hắn chỉ vào Bích Tiêu công chúa.
Nam tử áo trắng gật đầu:
- Các ngươi quấn lấy hắn, ta bắt lấy nữ nhân này!
Kỳ thật trong lòng hắn vô cùng hối hận, sớm biết như vậy cứ bảo Hậu Khánh Bạch ngậm miệng, từ thái độ ban đầu của Lăng Hàn, rõ ràng đối phương đã lựa chọn ẩn nhẫn, hết lần này tới lần khác chính là bọn họ tìm đường chết, không nên ép Lăng Hàn xuất thủ.
Lần này tốt rồi, sát thần đã giơ đồ đao.
Hắn huy kiếm tấn công Bích Tiêu công chúa, hắn phải nhanh chóng bắt lấy nữ nhân này, đây là sinh cơ duy nhất của bọn họ.
Ầm, ầm, ầm, âm thanh chiến đấu sau lưng không dứt, nam tử áo trắng chỉ chú ý tới một việc, đó chính là bắt lấy Bích Tiêu công chúa.
Mặc dù thực lực Bích Tiêu công chúa không bằng hắn, nhưng nàng lại mặc chiến giáp, muốn bắt nàng cũng cần một thời gian.
Nội tâm hắn có lo lắng, thế công nhanh như mưa.
- Hải, Hải ca.
Hậu Khánh Bạch run rẩy nói.
- Chuyện gì!
Nam tử áo trắng không kiên nhẫn hỏi, không thấy hắn đang bận rộn sao? Tất cả nguyên nhân đều là Hậu Khánh Bạch gây ra, hắn phải chùi đít thay đối phương.
- Hải ca!
Hậu Khánh Bạch nói chuyện như sắp khóc.
Nam tử áo trắng nhìn trở lại, hắn hoảng sợ biến sắc.
Bởi vì trừ hắn và Hậu Khánh Bạch, những người khác đã biến mất.
Đương nhiên không phải chạy, bởi vì bọn họ bị Thiên Đạo Hỏa hoặc năng lượng hủy diệt của Lăng Hàn hóa thành tro tàn.
Sắc mặt Hậu Khánh Bạch trắng bệch như tờ giấy, hắn tận mắt nhìn thấy Lăng Hàn dùng một quyền xử lý một người một người sống sờ sờ biến mất ngay trước mặt hắn, loại rung động này, loại sợ hãi này tiến sâu vào đáy lòng, hắn không cách nào loại bỏ được.
Nam tử áo trắng ngừng tay, thân thể hắn run rẩy, chẳng phải mới một phút sao? Mười đồng bạn đã mất mạng trong tay Lăng Hàn.
- Tiếp tục.
Lăng Hàn nói với hắn.
Tiếp tục cái đầu ngươi, còn tiếp tục thế nào?
Hắn cắn răng, nói:
- Ta nhận thua, ta sẽ không nhúng tay vào việc của ngươi và hắn!
- Hải ca!
Sắc mặt Hậu Khánh Bạch tái mét, hắn đã sợ Lăng Hàn gần chết, nếu bảo hắn đối mặt một mình, hắn không có dũng khí như vậy.
Nam tử áo trắng làm như không nghe thấy, giữa mạng của Hậu Khánh Bạch và mình, đương nhiên hắn không do dự lựa chọn mạng của mình.
Lăng Hàn thản nhiên nói:
- Tiếp tục.
- Lăng Hàn, ta nhận thua!
Nam tử áo trắng lớn tiếng nói ra, nội tâm tràn ngập sỉ nhục, hắn chưa bao giờ nói như thế hai lần.
- Ta bảo ngươi tiếp tục!
Lăng Hàn lạnh lùng nói.
Nam tử áo trắng cắn răng:
- Ngươi không chịu buông tha ta đúng không? Tốt!
Trênmặt hắn đầy điên cuồng, đã như vậy, hắn sẽ liều mạng.
Xèo, hắn giết tới, tiếp tục tấn công Bích Tiêu công chúa, hiện tại đây là bảo mệnh phù duy nhất của hắn.
Ông, một lực lượng áp bách không thể hình dung ập tới, bắp thịt toàn thân hắn co giật, hắn có cảm giác sợ hãi mãnh liệt.
Hắn hoảng sợ quay trở về, hắn nhìn thấy trước ngực Lăng Hàn là một hòn đá cổ điển, nó tỏa ra khí tức tang thương giống như đã tồn tại từ tuyên cổ đến nay.
Đây là... Tiên Đạo Cơ Thạch!
Hắn tự nhiên có thể sử dụng Tiên Đạo Cơ Thạch áp chế Tiên Đạo Cơ Thạch cảnh giới thấp hơn, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, hắn cũng là Trúc Cực Cơ, làm sao có khả năng bị Tiên Đạo Cơ Thạch áp chế?
Tuyệt đối không thể!
Lăng Hàn cười nói:
- Rất bất ngờ đúng không?
Nam tử áo trắng gật đầu, trầm giọng nói:
- Ngươi tu luyện bí pháp gì, thời điểm xây dựng tiên cơ, dung nhập một loại bảo vật nào đó?
- Ngươi đoán!
Lăng Hàn nói.
Chẳng qua nói là nói như vậy, hắn không cho nam tử áo trắng cơ hội đoán, hắn đã vung quyền tấn công.
Nam tử áo trắng vội vàng ngăn cản, với tư cách thiên tài nhất tinh Trúc Cực Cơ, thực lực của hắn tương đối mạnh mẽ, cho dù bị Lăng Hàn tước mất một nửa thực lực, hắn vẫn có thể đỡ được một kích này.
Đương nhiên, thân hình hắn lảo đảo, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
Ầm, hắn còn chưa kịp nói chuyện, quyền thứ hai của Lăng Hàn đã ập tới.
Sau đó là quyền thứ ba, quyền thứ tư, một quyền nhanh hơn một quyền, một quyền mạnh hơn một quyền.
Nam tử áo trắng miễn cưỡng ngăn cản hơn ba mươi quyền, cuối cùng lực cũ đã hết, lực mới chưa sinh, hắn bị Lăng Hàn đánh nát, Thiên Đạo Hỏa quét qua, hài cốt hóa thành tro bụi.
Nơi này chỉ còn lại một mình Hậu Khánh Bạch.
Hậu Khánh Bạch cầu xin, hắn hiện tại cực kỳ hối hận, sớm biết Lăng Hàn mạnh như vậy, hắn tuyệt đối không đi trêu chọc đối phương.