Thần Đạo Đan Tôn (Dịch Full)

Chương 5723 - Chương 5137 - Trấn Bách Lý

Chương 5137 - Trấn Bách Lý
Chương 5137 - Trấn Bách Lý

Lăng Hàn đi trạm thứ hai, lựa chọn Tử Vi Đế tộc.

Hắn có rất nhiều ân oán với Đế tộc, mà nói tới ân oán lớn nhất khẳng định là Bách Lý gia.

Nếu hắn đã thành Thánh, tự nhiên cũng nên thực hiện lời hứa ban đầu.

Lăng Hàn thả ra thần thức tìm kiếm vị trí tinh cầu Tử Vi Đế tộc, chỉ chốc lát, hắn tươi cười.

Tìm được.

Thánh Nhân rất trâu bò, thân nạp quy tắc, đồng hóa cùng thiên địa, giống như trở thành một phần của thiên địa, muốn tìm một tinh cầu thì quá dễ dàng.

Đương nhiên, cũng chỉ giới hạn tìm tinh cầu, cũng không thể tìm người.

Lăng Hàn xé mở hư không, hắn sử dụng Phượng Dực Thiên Tường bay đi, chỉ mất thời gian hai ngày, hắn xuất hiện trong hư không, chỉ thấy phía trước có hai mươi bảy tinh cầu đang trôi nổi lơ lửng.

Những tinh cầu này như được lực lượng nào đó thúc đẩy, căn bản không phải bay vòng quanh mặt trời, mà là bay thẳng về phía trước.

Chuyện này không kỳ quái.

Mỗi viên tinh cầu đều có bố trí trận pháp thánh cấp, tạo thành lực đẩy liên tục, tinh cầu cũng tiến về biên giới vũ trụ.

Sách, Tử Vi Đế tộc đúng là tài đại khí thô, lại có thể một hơi bố trí hai mươi bảy tọa trận pháp thánh cấp.

Phải biết, bố trí trận pháp cần dùng trận cơ, trận cơ càng cao cấp, tài liệu tạo thành càng hiếm có, trận pháp Thánh cấp càng như thế.

Sau khi bị Lăng Hàn, Hầu ca cướp sạch một lần, Tử Vi Đế tộc vẫn có thể bố trí hai mươi bảy tọa trận pháp Thánh cấp?

Cho nên nói, thỏ khôn có ba hang, xem ra khi đó Hầu ca chỉ cướp một tòa bảo khố của Bách Lý gia mà thôi.

Trong hai mươi bảy viên tinh cầu này có một tinh cầu rất khổng lồ, hai mươi sáu viên tinh cầu khác chỉ có khả năng hơi lớn mà thôi.

Đây chính là Tử Vi tinh.

Lăng Hàn đã tới một lần, tự nhiên xe nhẹ đường quen, hắn lập tức tiến vào trong Tử Vi tinh.

Nơi này cũng không phải tổ địa hạch tâm của Tử Vi Đế tộc, bởi vậy, đề phòng cũng không phải sâm nghiêm, Lăng Hàn tùy ý đi lại, cũng không có ai hỏi thăm thân phận của hắn.

Nhưng nơi này rất náo nhiệt, dường như không bị âm hồn xâm lấn ảnh hưởng.

Lăng Hàn hơi nghe ngóng một chút, hắn cảm thấy cổ quái.

Nguyên nhân hôm nay là thời gian đại hôn của Bách Lý Thiên.

Gia hỏa này lại sắp thành hồn?

Trước đó hắn muốn cưới Trì Mộng Hàm, kết quả bị Lăng Hàn xông vào hôn lễ đánh bại tân lang, cướp đi tân nương, từ đó Bách Lý Thiên đã mất hết mặt mũi.

Hiện tại, hay gia hỏa này xua tan bóng ma tâm lý, lại thành hôn rồi?

Ân.

Lăng Hàn nâng cằm lên, hắn tới thật đúng dịp, ở thời gian này, chắc chắn là thiên ý.

Được rồi, thiên ý bảo hắn làm loạn một hồi, hắn sẽ hành sự nghịch thiên hay sao?

Nếu để Đại Hắc Cẩu biết rõ, nhất định sẽ xem thường, ngươi làm việc lúc nào không hành sự nghịch thiên?

Nhưng mà, đối với việc phá hư hôn sự của Bách Lý Thiên, Lăng Hàn cảm thấy rất phấn khởi.

Lại nói, hắn muốn xem là cô nương nào rơi vào ma trảo của đối phương.

Cái này gọi cứu người một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ.

Phật Tổ nói.

Thế là, Lăng Hàn cứ đi từ từ, đi tới nơi tổ chức hôn lễ.

Từ khi phát sinh sự kiện Lăng Hàn, Hầu ca ăn trộm, phàm là dính tới yến hội mời người, ví dụ đại lão nào đó thọ mười vạn năm, năm mươi vạn năm, hoặc vị thiên kiêu nào đó tổ chức hôn lễ, tất cả đều tiến hành ngoài tổ địa.

Đều ở bên ngoài trận pháp Đại Đế, tổ địa bị thủ hộ sâm nghiêm, cho dù là con ruồi cũng đừng mơ tưởng lẻn vào.

Bởi vậy, hôn lễ của Bách Lý Thiên được an bài tại thành Tuyên Vân, đây là đệ nhất đại thành bên ngoài tổ địa, nơi đây khách khứa như mây, mỗi người đều tươi cười, hoàn toàn không nhìn thấy lưu dân.

Cũng đúng, hai mươi bảy viên tinh cầu di chuyển tập thể, hoàn toàn có thể tự thành hệ thống, cho dù tinh không luân hãm, bọn họ vẫn có thể sống tốt.

Cho nên nói, có ít người rất thiển cận, chỉ nhìn cái trước mắt mà thôi.

Lăng Hàn hỏi thăm tình huống tân nương tử một chút, hắn kinh ngạc phát hiện, Bách Lý Thiên lại hiếm có, tân nương của hắn là quý nữ của Đế tộc nhưng cũng không phải là Đế nữ.

Dù sao, võ đạo giới dương thịnh âm suy, trong cường giả đỉnh cấp, số lượng nữ nhân rất ít.

Đương nhiên, từng xuất hiện tồn tại như Thanh Trúc Nữ Đế, có một không hai thời đại, ép tới nam nhi trong thiên hạ cúi đầu.

Bách Lý gia thông gia với Khổng Tước Đế tộc, tân nương tên là Khổng Linh Nhi, nghe nói lớn lên cực kì xinh đẹp, nhưng thông gia thế này đẹp xấu chỉ là thứ yếu, mấu chốt là ý nghĩa đại biểu.

Hôm nay đặc biệt náo nhiệt, khách khứa như mây, nhưng người có thể tiến vào thành Tuyên Vân đều là đại nhân vật, hai Đế tộc, không nói Thánh Nhân, cường giả Hóa Linh cảnh trở lên dùng vạn mà tính.

Đây là thời kì phi thường, nếu không phải thế hệ hoàng kim đại hôn, có tông môn nào cho thể diện như vậy?

Hiện tại, phần lớn thế lực đã luân hãm, không chết cũng đào vong, có người nào rãnh rỗi đi tham gia hôn lễ.

Lăng Hàn cười một tiếng, hiện tại đã có hai nhà Đế tộc, vậy thì thật tốt, đỡ phải đi thêm một chuyến.

Hắn ngồi xuống và bắt đầu ăn, căn bản không có người quản hắn có tư cách ngồi đây hay không.

Trên thực tế, cường giả quá nhiều, mặc dù mỗi người đều thu liễm khí tức, nhưng cộng lại sẽ tạo thành khí tràng rất mạnh, người không đủ tu vi chạy đến nơi đây chỉ tự rước lấy nhục.

Lăng Hàn yên tĩnh chờ đợi, hiện tại hắn không vội.

Giữa trưa bắt đầu vào bàn, lên món chính, nhưng không thấy tân lang tân nương lộ diện, bọn họ khẳng định sẽ ra khi tổ chức tiệc tối.

Tử Vi Đế tộc không có mang theo mặt trời đi theo, bởi vì làm thế có độ khó rất cao, dù sao mặt trời là một hỏa cầu, khó mà bố trí trận pháp, không phải không được, mà là cái giá quá lớn.

Nhưng Thánh Nhân của Tử Vi Đế tộc dùng lực lượng tạo ra mặt trời nhân tạo, chỉ dùng để chiếu sáng Tử Vi tinh, khi đó sẽ dư xài.

Rất nhanh, tia sáng trở nên ảm đạm, ánh trăng xuất hiện, đây cũng là thủ bút của Thánh Nhân.

Đêm nay khách nhân xuất hiện rất nhiều, đây mới là chính yến.

Cả đám đang đi lại, vừa vặn có thể kết giao mở rộng nhân mạch.

– Vị huynh đài này thật lạ mặt, xưng hô như thế nào?

Lăng Hàn đang cắm đầu ăn, chỉ thấy có người bưng chén rượu đến và chủ động hỏi thăm.

Lăng Hàn trầm ngâm một lần:

– Cao Bất Phàn.

Tên gì?

Người kia nghĩ nghĩ, lập tức hiểu được, đó là cao không thể chạm tới.

Tê, có người không biết xấu hổ như vậy sao?

– Hừ!

Người kia lập tức phẩy tay áo bỏ đi.

Lăng Hàn cười một tiếng, hắn tiếp tục ăn uống, hắn chờ sau đó đại náo hôn lễ, cũng không phải đến kết giao bằng hữu.

Một lát sau, hắn kinh ngạc phát hiện, người vừa rồi lại tới và dẫn theo một người, thân mang trang phục màu xanh.

– Nghe nói, ngươi rất kiêu ngạo!

Nam tử mặc trang phục xanh nói.

Lăng Hàn kinh ngạc:

– Ta ngạo hay không ngạo, có quan hệ gì tới ngươi?

– Ta là Bách Lý Bát Hoang!

Nam tử trang phục màu xanh cao ngạo nói.

A, thì ra là người Bách Lý gia.

Lăng Hàn nhìn hắn một cái, người là Giáo Chủ, tuổi chừng vài ngàn, cũng có thể nói thiên phú kinh người.

Hắn cười cười:

– Ta còn có một ngoại hiệu, gọi là Trấn Bách Lý.

Bình Luận (0)
Comment