Thần Đế Trọng Sinh

Chương 321

Mọi người trong Tiêu Dao sơn trang, ngoài Doãn Bách Xuyên và bốn Đại trưởng lão ra, những người khác cũng chưa từng nhìn thấy Diệp Trần xuất thủ, nghe được hắn lại dám nói với Hạ Hầu Phương giống như thiên thần như thế, ngay lập tức tất cả đều vẻ mặt nhìn hắn như một thằng ngu, không biết lượng sức mình.

Cho dù là Doãn Bách Xuyên và Khương trưởng lão kia, hai người được chứng kiến sự lợi hại của Diệp Trần, cũng không thể không âm thầm toát mồ hôi lạnh thay hắn.

Hạ Hầu Phương thế nhưng là nửa bước Kim Đan!

Mà lại là tu tiên giả có phương pháp song tu cổ võ, tuyệt đối không phải loại người tu đạo bên trong thế tục có thân thể yếu đuối có khả năng đánh đồng.

Theo suy nghĩ của bọn hắn, tuy rằng Diệp Trần có thiên phú nghịch thiên, thế nhưng so với Hạ Hầu Phương cuối cùng vẫn là kém hơn không ít.

Dám can đảm nói với Hạ Hầu Phương như vậy, quả thực chính là không muốn sống nữa!

"Diệp tiền bối! Việc này không có quan hệ gì với ngài, ngài vẫn là nhanh chóng rời đi đi!"

Doãn Bách Xuyên nhịn không được mở miệng nhắc nhở.

Không đợi Diệp Trần mở miệng, ở trên bầu trời Hạ Hầu Phương sớm đã vô cùng tức giận, cười khặc khặc một tiếng, "Bây giờ muốn đi, đã quá muộn rồi đi! Tiểu tử! Ngươi chính là cái người nói khoác có thể phá giải được độc tính của Phệ Hồn đan sao, kẻ cầm đầu làm cho Tiêu Dao sơn trang dựa vào làm loạn sao? Phải nói là ngươi rất ngông cuồng hay là quá ngu ngốc đây!"

Khóe miệng của Diệp Trần hơi nhếch lên, "Không có thực lực đó mới gọi là ngông cuồng, thực lực của ta, ngươi làm sao có khả năng phỏng đoán?"

Nói xong Diệp Trần lật bàn tay một cái, lấy ra hai viên đan dược màu đen, trực tiếp ném cho hai người Doãn Bách Xuyên và Khương trưởng lão, "Đây chính là giải dược Phệ Hồn đan, các ngươi ăn nó vào, sau này không cần phải tiếp tục chịu nỗi khổ của Phệ Hồn đan nữa!"

Hai người Doãn Bách Xuyên và Khương trưởng lão vội vàng nhận lấy, nghe được lời này của Diệp Trần, ngay lập tức vô cùng vui mừng, không suy nghĩ gì hết trực tiếp một ngụm nuốt xuống.

Cho dù hai người biết rõ hôm nay có thể sẽ phải mất mạng ở đây, thế nhưng nếu như trước khi chết có thể phá giải độc tính của Phệ Hồn đan ở trong cơ thể cũng coi như là chết có ý nghĩa.

Hạ Hầu Phương ở trên trời nghe được điều này, ban đầu còn đang muốn ra tay với Diệp Trần, cũng không thể không sững sờ, sau đó là cười như điên một lúc giống như nghe được trò cười lớn nhất trên thế giới, "Dựa vào một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi, cũng muốn phá giải đan độc độc môn của tông môn ta sao? Thật sự là không biết mùi vị a!"

Sau khi cười nhạo Diệp Trần một lúc, Hạ Hầu Phương cũng không vội vàng xuất thủ, hắn ngược lại muốn xem xem hai người Doãn Bách Xuyên sau khi sử dụng giải dược của thiếu niên này, đến tột cùng sẽ có phản ứng gì.

"A!!"

Doãn Bách Xuyên và Khương trưởng lão sau khi sử dụng giải dược, không tới một phút, bỗng nhiên cùng lúc ôm đầu của mình, phát ra một tiếng hét thảm, sau đó vậy mà co quắp lăn lộn trên mặt đất!

Lấy tu vi của hai người, thế mà đều không thể tiếp nhận, có thể thấy được loại thống khổ này khủ ng bố tới mức nào!

Ngay cả các đệ tử của Tiêu Dao sơn trang khác ở xung quanh, thấy cảnh này cũng lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại.

Hạ Hầu Phương càng là đắc ý cười ha ha, "Vừa rồi ta nói cái gì ấy nhỉ? Chỉ bằng ngươi cũng muốn phá giải Phệ Hồn đan mà trưởng lão Thanh Dương tử của tông môn chúng ta nghiên cứu ra sao? Quả thực chính là chuyện cười lớn!"

Nói xong lời này, Hạ Hầu Phương lại nhìn về phía các đệ tử Tiêu Dao sơn trang nói:

"Thấy được chưa, đây chính là kết quả cho việc dễ tin người ngoài! Ngoài Dược Vương tông ta ra, không có người có thể phá giải độc tính của Phệ Hồn đan trên người các ngươi!"

Diệp Trần vẫn bình tĩnh như cũ, nhàn nhạt mở miệng nói:

"Lời này của ngươi, nói ra có phải còn quá sớm không?"

Nói xong, Diệp Trần hướng về hai người còn đang lăn lộn cong ngón búng ra, hai đạo chân nguyên yếu ớt trực tiếp bắn vào trong mi tâm của hai người.

Hai người Doãn Bách Xuyên và Khương trưởng lão run lên bần bật, sau đó, "Phốc!" "Phốc!"

Hai người thế mà mỗi người cùng phun ra một ngụm máu đen!

Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì, sắc mặt của Hạ Hầu Phương lập tức đại biến, thất thanh nói:

"Điều này...điều này làm sao có khả năng?"

Mà hai người Doãn Bách Xuyên và Khương trưởng lão sau khi th ở dốc một lúc, chờ khi cảm xúc bình tĩnh lại, ngay lập tức từ dưới đất nhảy cẫng lên một cái, mặt mũi tràn đầy vẻ mừng như điên:

"Cổ độc trong cơ thể ta không có?"

"Ta cũng vậy! Độc tính của Phệ Hồn đan đã bị trừ bỏ hoàn toàn!"

"Chúng ta tự do rồi! Cuối cùng rốt cuộc không bị Dược Vương tông khống chế nữa! Ha ha ha!"

Hai lão già râu ria đầy mặt vào lúc này lại cao hứng giống như trẻ con, vui mừng tới phát khóc.

Mà những đệ tử Tiêu Dao sơn trang khác thì thi nhau lộ ra vẻ ước ao.

Chỉ có người trải qua Phệ Hồn đan tra tấn mới có thể trải nghiệm được loại thống khổ đến tận tủy não này có bao nhiêu đáng sợ!

Những người đầu nhập vào Hạ Hầu Phương kia, trong lòng lập tức dâng lên một chút hối hận, nếu như sớm biết người thiếu niên trước mắt này, thật sự có thể luyện chế ra được giải dược phá giải Phệ Hồn đan, bọn họ lại làm sao không dám buông tay ra đánh cược một lần?

Tuy nhiên dưới mắt còn có dâm uy của Hạ Hầu Phương đè ép, bọn họ tự nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Khặc khặc!"

Sau khi Hạ Hầu Phương trải qua kinh ngạc một lúc, cũng nhanh chóng phản ứng lại, không thể không âm lãnh cười một tiếng, "Tiểu tử! Bản hộ pháp thật đúng là muốn đối với ngươi vài phần kính trọng! Tuy nhiên coi như ngươi luyện chế ra được phải dược Phệ Hồn đan thì như thế nào? Hôm nay các ngươi những người này, tất cả đều phải chết! Nhất là ngươi!"

Nói xong, Hạ Hầu Phương đã xuất thủ.

Oanh!

Con rồng khổng lồ bóng mờ kia, xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Hạ Hầu Phương một lần nữa, mang theo uy năng kinh thiên gào thét lao về phía Diệp Trần!

"Long Hồn Biến!"

Diệp Trần thấy thế, hai mắt không thể không khẽ híp một cái "Thần Long Chi Hồn sao? Chẳng lẽ ở trên Bồng Lai tiên đảo kia còn có Thần Long tồn tại sao?"

Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Trần mừng rỡ, Thất Diệp Hồi Tiên thảo, hắn chắc chắn có được mà Thần Long Chi Huyết cho tới bây giờ còn không biết ở đâu, nếu ở Bồng Lai tiên đảo thật sự tồn tại Thần Long, vậy hắn nói như thế nào cũng phải đi điều tra một chút!

Đang trong lúc suy nghĩ bay theo gió, đạo Long hồn kia đã bay nhào mà tới, Diệp Trần nhất thời thất thần vậy mà không kịp ngăn cản, lập tức bị đạo long hồn kia đụng bay ra ngoài, trực tiếp va vào phá hủy hoàn toàn đan phòng ở đằng sau!

Mà cả người Diệp Trần cũng trong nháy mắt bị vùi trong cả vùng phế tích kia...

"Ai!"

Mấy người Doãn Bách Xuyên và Khương trưởng lão, thấy cảnh này thì lập tức thi nhau thở dài một lúc, "Quả nhiên! Ngay cả vị Diệp tiền bối này, ở trước mắt cường giả nửa bước Kim Đan chỉ sợ cũng kém hơn rất nhiều!"

"Tuy rằng chúng ta hóa giải được độc tính Phệ Hồn đan trong cơ thể, nhưng hôm nay chỉ sợ cuối cùng vẫn phải bỏ mạng ở nơi này!"

"Có lẽ, đây chính là số mệnh của chúng ta đi!"

...

Một kích của Hạ Hầu Phương đánh bay Diệp Trần, trên mặt lập tức hiện ra vẻ khinh miệt, "Còn tưởng rằng ngươi có bản lãnh gì, hóa ra chẳng qua cũng chỉ như thế!"

Nói xong, đạo Long hồn kia đã bay trở về trên đỉnh đầu của Hạ Hầu Phương lần nữa, mà Hạ Hầu Phương đang muốn gi ết chết toàn bộ mấy người Doãn Bách Xuyên.

Ngay vào lúc này, ở trong khu phế tích kia, chợt vang lên một giọng nói lạnh lùng, "Thật sao? Ngươi khẳng định giết được ta?"

Bành!

Giọng nói vang lên, đồng thởi ở khu phế tích trước mắt kia, trong nháy mắt nổ tung lên, toàn bộ hóa thành một mảnh bột mịn!

"Cái gì!"

Hạ Hầu Phương bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức cường hoàng không thua kém hắn một chút nào, sau đó thấy một cảnh tượng mà ngay cả hắn cũng vì cảnh tượng đó mà tim phải đập nhanh.

Chỉ thấy, sau khi mảnh phế tích kia nôt tung lên, phía dưới thế mà xuất hiện một người khổng lồ cao tới bảy tám mét, hơn nữa toàn thân có ánh sáng vàng lưu chuyển giống như Thần Phật hàng thế...

P/S: Sáng nay ba chương a, mấy ngày dịch liên tiếp 10 chương rồi quả nhiên mệt thật, cần được dưỡng sức a, hôm nay chắc được khoảng ít nhất thì 5 chương a, mà khỏe hơn thì 7,8 chương mà khỏe nữa thì chưa biết, mệt cần động lực a...
Bình Luận (0)
Comment