Thần Đế Trọng Sinh

Chương 457

"A!"

"A!"

"A!"

Theo từng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên ở trên đảo băng.

Đảo băng vốn là sạch sẽ trắng noãn thì nay đã là máu chảy thành sông, rỗ ràng biến thành một hòn đảo máu!

Mà lúc này, mấy người Ngụy Vô Cực sớm đã chạy trốn tới đảo bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này thì lập tức từng người đều há thật to cái miệng của mình ra, giống như có thể nuốt vào một quả trứng gà.

"Thế mà dễ dàng như vậy đã chém chết bốn vị cường giả cấp bậc Tiên Nhân?"

"Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì thật không thể tin được, những người này đều là một nhóm cường giả cấp cao nhất trên thế giới!"

"Quá cường đại!"

...

Mấy người sợ hãn than một lát, Ngư Hóa Long bỗng nhiên nhịn không được mở miệng nói:

"Có vẻ như Diệp tiên sinh thật có thể giết sạch những cường giả này! Hay là chúng ta trở lại nhìn xem?"

Mấy người còn lại cũng thi nhau có chút động thâm.

Không nghĩ tới, Ngụy Vô Cực lắc đầu nói:

"Tuyệt đối không nên! Ta thấy Diệp tiên sinh bây giờ, dường như đã có chút dấu hiệu nhập ma, chúng ta đi qua lúc này, nói không chừng ngay cả chúng ta ngài ấy cũng giết hết!"

"Hơn nữa trước đó Diệp tiên sinh cũng đã nói, bảo chúng ta nhanh chóng rời khỏi đảo Lang Vương, chúng ta vẫn nên dựa theo lời nói của ngài ấy mà làm đi!"

Trong lòng mọi người nhất thời vẫn còn sợ hãi nhìn về phía trước, đó giống như cảnh tượng địa ngục nhân gian, không thể không hít vào một ngụm khí lạnh, mắt thấy những người đang chạy trốn về phía bọn họ, thế là thi nhau nhảy xuống mặt nước biển, liên tiếp vọt ra ngoài hơn mười dặm, lúc này mới ngừng lại.

Mà lúc này, ở trên đảo Lang Vương cũng đã khôi phục sự yên tĩnh, dường như giết chóc đã kết thúc.

...

Ở trên tàu chiến đấu của Mỹ quốc, tất cả mọi người đều đang nhìn vào hình ảnh được vệ tinh truyền về thì ngay lập tức từng người đều trợn mắt há hốc mồm.

Mọi người sững sờ một lúc lâu thì bỗng nhiên có một tên sĩ quan hướng về phía Tesla nói:

"Tiến sĩ! Có muốn dẫn nổ bom nguyên tử hay không? Người này thật đáng sợ! Tuyệt đối không thể để cho hắn còn sống mà rời khỏi đảo Lang Vương!"

Tesla hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

"Không được! Bây giờ còn chưa phải là thời cơ tốt nhất!"

"Thế nhừng là, Diệp Cuồng Tiên này một hơi giế t chết bốn vị cường giả cấp Tiên Nhân, hơn mai mươi tên cường giả Thần Cấp, mấy chục tên cao thủ Thánh Cảnh, còn có ai có thể ngăn được hắn? Nếu như lúc này không dẫn nổ bom nguyên tử, nhỡ đâu hắn rời khỏi đảo Lang Vương thì làm sao đây?"

Trên mặt tên sĩ quan kia đều tràn đầy vẻ lo lắng nói.

Không nghĩ tới, Tesla vẫn quả quyết lắc đầu, "Không được! Thực lực của tiểu tử này lại mạnh hơn trước đó rất nhiều, ngay cả ta hiện tại cũng không nhìn thấu được thực lực chân chính của hắn, bây giờ hắn không ở dải đất trung tâm của đảo Lang Vương, coi như dẫn nổ bom nguyên tử, ta cũng không dám chắc có thể gi ết chết được người này hay không!"

"Hơn nữa, tiểu tử này nếu như tới để tìm Lang Vương Khoa Lạc Phu thì há lại sẽ rời đi dễ dàng như thế? Chúng ta không ngại đợi thêm một chút!"

"Huống chi, Bất Tử quả chúng ta còn chưa có lấy được! Lần này chúng ta tổn thất hai vị cường giả là Trụ Tư và An Na, nhất định phải đạt được Bất Tử quả mới có thể sáng tạo ra gen chiến sĩ mạnh hơn!"

Tesla nói tới đây thì dừng lại một chút, trên mặt bỗng nhiên hiện ra vẻ lạnh lùng, lại nói tiếp:

"Nghĩ biện pháp truyền sự việc xảy ra trên đảo ra ngoài, chuyện Diệp Cuồng Tiên đồ sát cao thủ của các quốc gia thì trước tiên cần phải để cho cao tầng của các quốc gia đó biết được!"

"Kể từ đó, chúng ta lại sử dụng bom nguyên tử tru sát người này, cũng sẽ không bị quốc tế đưa tới chỉ trích quá lớn!"

"Diệp Cuồng Tiên, có nhiều người chôn cùng với ngươi như thế, cũng coi là ngươi chết đáng giá! Khặc khặc!"

...

Hô hô hô!

Sau khi Diệp Trần một hơi tru sát cường giả của các quốc gia hầu như không còn, lập tức nhịn không được mà bắt đầu thở dốc, hai mắt đỏ ngầu, qua một lúc lâu mới từ từ khôi phục lại.

"Kỳ lạ! Từ khi bước vào đảo Lang Vương thì toàn thân ta đã cảm thấy không thoải mái, vôn ta còn tưởng bởi vì những người này, thế nhưng vì sao ta giết sạch những người này thì loại cảm giác không thoải mái này chẳng những không có yếu bớt, ngược lại càng tăng thêm mãnh liệt đây?"

Ngay tại Diệp Trần nghĩ mãi mà không hiểu thì bỗng nhiên ở phía xa truyền tới một giọng nói du dương, "Diệp Cuồng Tiên! Đã tới, vậy thì tới đây gặp một lần đi!"

Giọng nói vô cùng hùng hâu, giống như thần lôi ở trên chín tầng trời cuồn cuồn mà tới, người nói chuyện hiển nhiên có công lực cực kỳ thâm hậu.

"Lang Vương Khoa Lạc Phu sao? Chẳng lẽ loại cảm giác không thoải mái này là bởi vì hắn? Mặc kệ! Nếu đã tới, vậy thì phần bản đồ cuối cùng cũng nhất định phải lấy cho bằng được!"

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần dứt bỏ tạp niệm trong lòng, dưới chân bỗng nhiên giẫm một cái, trực tiếp tung người nhảy lên, hướng theo nơi phát ra giọng nói kia tăng hết tốc lực mà chạy tới.

Chỉ chốc lát, Diệp Trần đã đi tới khi vực trung tâm của đảo Lang Vương, ở trên một chỗ đỉnh băng phía trước, lúc này đang có một bóng người có thân hình cao lớn đang đứng hiên ngang ở đó.

"Ngươi chính là Lang Vương Khoa Lạc Phu?"

Diệp Trần đạp không mà đi, chậm rãi đi về phía trước, cũng thấy rõ ràng dung mạo của người này.

Đây là một người đàn ông trung niên da trắng có thân hình cao lớn, mặt mũi đầy râu quai nón, rất đúng bộ dáng kiểu người Tô quốc.

Từ trên khí tức mà phán đoán thì thực lực của người này chắc là so với mấy người Ngải Bỗi Nhĩ trước đó mạnh hơn một chút, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Diệp Trần tính toán, nếu như hai người giao thủ với nhau thì hắn có tự tin một trăm phần trăm có thể giế t chết người ở trước mắt này.

"Khụ khụ!"

Ông lão ho nhẹ hai tiếng mới chậm rãi mở miệng nói:

"Không sai, ta chính là Khoa Lạc Phu! Ngươi chắc là Diệp Cuồng Tiên vị tiên nhân mới xuất thế kia của Họa Hạ quốc? Quả nhiên là danh bất hư truyền! Trận chiến vừa rồi thật sự là đặc sắc tuyệt luân!"

Khoa Lạc Phu này lại có thể nói được tiếng Hoa Hạ, hơn nữa rất chuẩn, thậm chí so với rất nhiều người Hoa Hạ nói còn tốt hơn!

Tuy nhiên để Diệp Trần càng thêm ngạc nhiên đó là đối phương nhìn thấy hắn, dường như không có bất kỳ địch ý nào, hơn nữa rất bình tĩnh.

Khoa Lạc Phu này dường như cũng nhìn ra được nghi hoặc của Diệp Trần, mỉm cười nói:

"Thế nào? Ngươi chắc chắn đang cảm thấy rất kỳ quái đúng không? Cho là ta đang đánh cái chủ ý gì xấu đối với ngươi đúng hay không?"

"Nếu là như vậy thì ngươi đại khái là có thể yên tâm!"

Nói đến đây, Khoa Lạc Phu hướng chỉ về trong sơn cốc đằng sau, cười nói:

"Đó chính là Bất Tử quả! Diệp tiên nhân nếu như muốn, ta có thể dẫn ngươi đi lấy!"

Diệp Trần thuận theo hướng mà Khoa Lạc Phu chỉ mà nhìn lại, quả nhiên thấy ở trong sơn cốc đằng sau có một gốc cây già cỗi nhăn nheo, thế nhưng ở trên cây vậy mà không có một chiếc lá nào, xem ra giống như đã bị khô héo mà chết đi, thế nhưng mà ở trên đầu cành lại mọc ra mấy quả màu đỏ vô cùng mê người, lộ ra ánh sáng đỏ yêu dị, chắc là Bất Tử quả trong lời đồn.

Nhìn thấy Khoa Lạc phu hào phóng như thế, Diệp Trần lập tức càng thêm ngạc nhiên, "Đây chính là tiên quả mà người người đều muốn lấy được, ngươi vậy mà dễ dàng cho ta như vậy sao?"

Khoa Lạc Phu nhún vai, cười nói:

"Dù sao thì bộ xương già này của ta khẳng định không phải đối thủ của Diệp tiên nhân ngươi, đã không đánh lại vậy thì tại sao không sớm làm đầu hàng thì tốt hơn!"

"Huống chi, ta còn phải cảm tạ ngươi giúp ta giết những người xâm lấn trước đó đây, những quả này coi như làm quà tỏ rõ sự biến ơn của ta đi!"

DIệp Trần nghe được điều này thì lông mày không thể không hơi nhíu lại, không thể không đối với thân phận của người trước mắt này mà sinh ra nghi ngờ.

Căn cứ theo ghi chép trên tư liệu thì Lang Vương Khoa Lạc Phu này thế nhưng là có tiếng thích giết chóc, bây giờ thế nào lại nói chuyện dễ như thế? Chính mình còn chưa có mở lời, đối phương thế mà đã chủ động dâng bảo bối đưa lên.

P/S: Ta thích nào....chương 4 nhé...
Bình Luận (0)
Comment