Thần Đế Trọng Sinh

Chương 529

Không có tinh cốt của Yêu Long thì lực lực lúc này của Diệp Vô Thương chính chỉ là cấp bậc Nhân Tiên mà thôi, lại thêm nguyên khí đại thương, tự nhiên không thể tạo thành uy hiếp đối với Diệp Trần.

"Không! Ta làm sao có thể thua! Đây không có khả năng! Không có khả năng!"

Diệp Vô Thương gào thét điên cuồng, giống như đã đánh mất đi lý trí.

"Kiếp trước kiếp này, mối thù hai đời, hết thảy đều kết thúc đi!"

Sau khi Diệp Trần thấp giọng tự lẩm bẩm một câu, trong đôi mắt hiện lên vẻ tàn khốc, rồi mới giơ bàn tay lên, muốn trực tiếp diệt sát Diệp Vô Thương.

Nhưng mà đúng vào lúc này.

Sưu!

Ở giữa Diệp Trần và Diệp Vô Thương đột nhiên xuất hiện một bóng người, đồng thời một tiếng hét lớn vang lên, "Tiểu Trần! Con không thể giết nó! Nó dù sao cũng là anh trai của con!"

Bóng người đột nhiên xuất hiện này tự nhiên chính là Diệp Thiên Ca.

Diệp Trần không thể không cười lạnh, "Anh trai? Diệp Thiên Ca, xem ra cho đến bây giờ ông vẫn còn chưa hiểu rõ tình huống, tôi và ông đều không có bất cứ quan hệ nào, ông cảm thấy tôi sẽ nhận hắn sao?"

Diệp Thiên Ca lập tức bị ngưng lại, vẻ mặt vô cùng trắng bệch, "Mặc kệ con có nhận hay không, hai người các con có quan hệ máu mủ đó là sự thật đã định mà con mãi mãi không thể thay đổi được!"

"Thì làm sao? Hại người thân của ta, giết bạn bè của ta, không cần biết hắn là ai, tôi nhất định phải giết!"

Diệp Trần vẫn một mặt bình thản như cũ, chậm rãi mở miệng nói.

"Con!"

Diệp Thiên Ca thấy Diệp Trần không nhúc nhích chút nào, lập tức có chút bó tay toàn tập, cuối cùng cắn răng nói:

"Được! Nếu như con thật phải giết, vậy thì giết ta đi! Ta chết thay hắn!"

Không nghĩ tới, Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức cười ha ha, "Diệp Thiên Ca, ông thật giống như quên đi một việc! Mạng của ông là tôi cứu sống, cho nên ông không có quyền làm chủ! Nếu như thật muốn chết, vậy thì đi chết đi, mạng của Diệp Vô Thương, ông không chống đỡ được!"

"Con..."

Diệp Thiên Ca lập tức hoàn toàn không phản bác được.

Lúc này, giọng nói của Tô Lam ở phía dưới đột nhiên vang lên, "Tiểu Trần! Cháu không thể nói chuyện với cha của cháu như thế!"

Nghe được Tô Lam lên tiếng, Diệp Trần không thể không âm thầm thở dài, Diệp Thiên Ca thì hắn có thể không để ý tới, thế nhưng Tô Lam thì hắn lại không thể bỏ mặc.

"Dì Lam, ân oán giữa cháu và Diệp Thiên Ca, xin dì không nên can thiệp vào!"

"Còn về Diệp Vô Thương, hắn hại chết Khương trưởng lão và Doãn trang chủ, đả thương chị Mạn, suýt chút nữa giết dì, cháu há có thể không giết?"

"Cái này..."

Tô Lam nghe được điều này cũng lập tức không phản bác được.

Mấy tháng nay Doãn Bách Xuyên trông coi ở đại học Thiên Hải, bảo vệ sự an nguy của Tô Mạn, không biết bao nhiêu lần giúp cô tránh thoát khỏi bị ám sát.

Tô Lam đối với hắn vẫn luôn còn có cảm kích trong lòng!

Doãn Bách Xuyên bây giờ chết ở trên tay Diệp Vô Thương, để Diệp Trần từ bỏ báo thù cho hắn, Tô Lam tự hỏi làm không được...

Mà chúng đệ tử của Tiêu Dao sơn trang lúc này cùng đều đang phẫn nộ, thi nhau hô tô, muốn vì Doãn Bách Xuyên và Khương Trưởng lão báo thù.

Lúc này, Diệp Vô Thương bỗng nhiên điên cuồng cười ha hả, "Thằng con hoang! Được làm vua thua làm giặc! Hôm nay thua thua bởi mày, tao nhận, thế nhưng tao không cần mày phải thương hại tao!"

"Tao khuyên mày, tốt nhất nhanh giết tao đi! Bằng không chỉ cần tao còn có một hơi thở, tao thề! Tao sẽ giết sạch tất cả người thân và bạn bè của mày! Kiệt kiệt kiệt!"

Nghe được điều này, vẻ mặt của Diệp Trần lập tức bỗng nhiên phát lạnh, sát khí trên người bốc lên, "Được! Ta thành toàn cho ngươi!"

Cùng lúc giọng nói rơi xuống, thân thể Diệp Trần nhoáng một cái đã vòng qua Diệp Thiên Ca, đi tới trước mặt Diệp Vô Thương rồi mới một chưởng hung hăng vỗ xuống!

Bành!

Lúc này Diệp Vô Thương đã không còn bất kỳ chút sức phản kháng nào nữa, trong nháy mắt bị một chưởng cực kỳ cường hãn này của Diệp Trần, trực tiếp oanh thành một đám sương máu!

"Không!!"

Diệp Thiên Ca ở đằng sau thấy thế, lập tức rống lớn một tiếng, đáng tiếc đã không thể cứu vãn.

Hai mặt Diệp Thiên Ca trợn lên thật lớn, sau khi đứng ngẩn ngơ một lát, "Phốc!"

Bỗng nhiên trong miệng điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó rơi thẳng xuống.

"Thiên Ca!"

Tô Lam ở phía dưới, thấy cảnh này lập tức bước nhanh về phía trước, đỡ Diệp Thiên Ca từ dưới đất dậy.

...

Cũng không hiểu vì sao, sau khi gi ết chết Diệp Vô Thương, trong lòng Diệp Trần cũng không có vui sướng mà lại có chút khó chịu không nói ra được.

Đương nhiên, loại khó chịu này, cũng không phải là loại khó chịu vì hối hận, bởi vì hắn có thể chắc chắn trăm phần trăm hắn tuyệt không hối hận khi gi ết chết Diệp Vô Thương.

Thậm chí, cho dù là cho hắn một trăm lần cơ hội để lựa chọn thì hắn vẫn sẽ làm như thế mà không do dự chút nào.

Thế nhưng vào lúc này, trong lòng của hắn chính là rất khó chịu, rất ngột ngạt, rất không thoải mái!

Đồng thời còn không biết nguyên nhân là gì!

"Phi Yên, chuyện tiếp theo, cô đến xử lý đi!"

Diệp Trần bỗng nhiên cảm thấy cả người rất rã rời, muốn được nghỉ ngơi một chút, thế là hướng về phía Sở Phi Yên phân phó một tiếng rồi mới hướng chỗ sâu Hắc Sâm Lâm, chậm rãi đi đến...

"Sư phụ, ngài đi đâu vậy?"

Lâm Vũ Y muốn đuổi theo lại bị Sở Phi Yên kéo lại, "Đừng đi! Em để cho hắn một mình đi, yên lặng thật tốt một chút đi! Ai!"

Sở Phi Yên khẽ thở dài một hơi, ngược lại nhìn về phía những người khác, nói:

"Mấy người các ngươi, trước tiên nhấc thi thể Doãn trang chủ và Khương trưởng lão trở về, chọn ngày để chôn cất!"

"Còn những người khác thì dọn dẹp chiến trường một chút!"

"Rõ!"

Toàn bộ tông môn ở nơi này, gần như đều là một tay Sở Phi Yên xây dựng nên, cho nên uy vọng của cô cực cao, mọi người lập tức lĩnh mệnh, bắt đầu thi nhau hành động.

...

Chỗ sâu nhất trong Hắc Sâm Lâm, bên cạnh một dòng sông nhỏ, Diệp Trần ngồi xếp bằng ở bên bờ sông, hai mắt nhắm nghiền, thân thể không nhúc nhích, nhưng xung quanh lại không có bất luận sóng linh khí nào, rõ ràng cũng không phải đang tu luyện.

"Đừng núp nữa! Ra đi!"

Diệp Trần bỗng nhiên mở hai mắt ra, chậm rãi mở miệng nói.

"Hì hì!"

Một tiếng cười vui vẻ dễ nghe vang lên, từ đằng sau một cây đại thụ che trời ở phía sau, bỗng nhiên đi ra một bóng người xinh đẹp, bỗng nhiên chính là Tiêu Nhược Hi.

"Này! Diệp Trần, một mình anh ngồi ở chỗ này làm gì đó?"

Hai tay Tiêu Nhược Hi đan vào nhau ở sau lưng, lanh lợi đi tới trước mặt Diệp Trần, cười hì hì mở miệng nói.

Diệp Trần liếc Tiêu Nhược Hi một cái, thản nhiên nói:

"Cô tới đây làm gì?"

Tiêu Nhược Hi nghe được điều này thì lập tức chu cái miệng anh đảo nhỏ nhắn của mình lên, trên khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ lộ ra vẻ ảm đạm, "Người ta thấy tâm tình của anh không tốt, vốn là cố ý tới an ủi anh, không nghĩ tới anh còn dữ như thế!"

Diệp Trần lắc đầu, giọng điều vẫn lạnh lùng như cũ, "Tôi không cần an ủi! Cô đi đi!"

Tiêu Nhược Hi nghe được điều này, lập tức tức giận đến không nhịn được, chẳng những không có rời đi, ngược lại tới sát bên cạnh Diệp Trần ngồi xuống, nói:

"Nói bậy! Cho dù anh có cường đại hơn nữa thì chắc chắn cũng sẽ có mặt yếu, nếu như trong lòng anh cảm thấy khó chịu, vậy cần phải tìm một người đến để dốc bầu tâm sự! Bằng không, nếu như cứ luôn cất giấu ở trong lòng như vậy thì sẽ sinh ra bệnh tật đó nha!"

"Tôi nói rồi, tôi không cần!"

Diệp Trần lại từ chối lần nữa, rồi đang có ý định đừng dậy rời đi.

Không nghĩ tới, giọng điệu Tiêu Nhược Hi bỗng nhiên phát sinh biến hóa rất nhỏ, "Diệp Trần khi ngươi đang ở trên đỉnh cao, lại cảm thấy chính mình vẫn luôn cô độc, không ai nói chuyện với ngươi, vậy ngươi ở trên đỉnh cao, có ý định là gì?"

Oanh!

Nghe được điều này, toàn thân Diệp Trần lập tức chấn động, sau đó trong đôi mắt lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi lẫn vui mừng đồng thời tốt ra:

"Hi Nguyệt!"

P/S: Ta thích nào....
Bình Luận (0)
Comment