Thần Đế Trọng Sinh

Chương 586

Hai người Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi sớm đã ra khỏi đại học Thiên Hải.

"Vừa mới... Thật xin lỗi a!"

Tiêu Nhược Hi cúi đầu, một mặt chột dạ nói.

Trước đó cô ta cũng không biết chính mình tại sao lại làm như vậy, vừa xung động liền hôn Diệp Trần ở trước mặt mọi người, sau đó mới xấu hổ không chịu nổi.

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Không sao, để người khác cho là tôi là bạn trai của cô cũng được, đỡ rắc rối!"

Lời này của Diệp Trần vừa mới nói xong, giọng điệu của Tiêu Nhược Hi lập tức thay đổi, "Thật sao? Xem ra huynh ngược lại là cầu còn không được a!"

Diệp Trần đầu tiên là sững sờ, sau đó là dở khóc dở cười, "Hi Nguyệt, làm sao nàng đột nhiên đi ra rồi? Làm ta hớt hồn!"

Hóa ra, câu nói trước kia rõ ràng là xuất từ trong miệng của Hi Nguyệt.

Hi Nguyệt một mặt u oán nói:

"Làm sao? Huynh không muốn nhìn thấy ta sao? Vậy ta trở về được rồi!"

Diệp Trần lập tức cuống lên, vội vàng kéo lại, "Đừng nha! Lão bà đại nhân của ta, chúng ta thật vất vả một ngày mới có thể gặp nhau được một lát, nàng còn giận dỗi với ta sao?"

"Tiêu Nhược Hi" cười khúc khích, "Đúa giỡn với huynh chút! Nhưng mà chúng ta như vậy xác thực không tiện lắm, xem ra ta nhất định phải nhanh chóng ngưng tụ nguyên thần một lần nữa mới được!"

Diệp Trần mỉm cười, "Chuyện của lão bà đại nhân, ta cũng không dám trì hoãn!"

Nói xong, Diệp Trần lật bàn tay một cái, lấy ra một bình đan dược đưa cho "Tiêu Nhược Hi".

"Tiêu Nhược Hi" mở bình thuốc ra, lấy ra xem thì vẻ mặt lập tức hiện ra vệt vui mừng, "Tứ phẩm đan dược, Linh Phách đan!"

"Trước không phải huynh nói ở trên Trái Đất linh khí rất mỏng manh, linh vật thiếu thốn, muốn luyện chế linh đan thì không phải dễ dàng!"

"Hơn nữa lấy tu vi của huynh chỉ có Trúc Cơ đỉnh phong, vậy mà có thể luyện chế ra được tứ phẩm đan dược sao?"

Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Ta đây cũng là may mắn gom gom được đủ dược liệu cộng với sự trợ giúp của Thôn Thiên đỉnh mới có thể luyện chế ra được Linh Phách đan này!"

"Đi thôi! Ta dẫn nàng đi tới nơi này!"

Diệp Trần vừa nói, đưa tay bắt lấy cổ tay của "Tiêu Nhược Hi", sau đó thân thể hơi chao đảo một cái.

Ngay sau đó, hai người đã biến mất ngay tại chỗ, xuất hiện ở trong một ngôi biệt thự gần với đại học Thiên Hải.

"Hi Nguyệt, dược lực của Linh Phách đan này cần nhục thân giúp một tay luyện hóa, đây là một chỗ tu luyện đạo tràng mà ta chuyển bị cho nàng, sau này nàng nếu như cần luyện hóa Linh Phách đan, thì có thể đến đây, xung quanh ta đã bố trí hơn mười đạo cấm chế không gian, cùng với các loại tụ linh pháp trận, nàng đại khái có thể an tâm tu luyện ở chỗ này!"

"Tiêu Nhược Hi" lập tức mừng rỡ, lúc này mới một ngụm ăn Linh Phách đan vào, sau đó ngồi xếp bằng ở trên mặt đất bắt đầu luyện hóa.

Diệp Trần lập tức nhướng mày, "Hi Nguyệt, nàng không cần phải vội vàng như vậy a? Ta còn muốn dẫn nàng đi bốn phía xung quanh nhìn xem một chút đây!"

"Tiêu Nhược Hi" thở dài một hơi nói:

"Diệp Trần, huynh có chỗ không biết, ta bây giờ càng ngày càng có thể cảm nhận được rõ ràng, lực lượng quy tắc của thế giới này đối với ta có lực bài xích càng ngày càng mạnh, nếu như ta không thể nhanh chóng ngưng tụ ra nguyên thần, rời khỏi thế giới này thì sợ rằng sẽ dẫn tới kiếp số!"

"Hơn nữa nhục thể của ta bây giờ còn đang ở Tu Chân giới, huynh cũng không muốn ta sống nhờ mãi ở trong thân thể của người khác a?"

Diệp Trần nghe xong lời này đành phải thôi.

Ước chừng khoảng hai giờ sau, tàn hồn của Hi Nguyệt lại rơi vào ngủ say một lần nữa, ý thức của Tiêu Nhược Hi một lần nữa trở lại trên thân.

Hai người lại cùng nhau quay trở về đại học Thiên Hải.

Trên đường đi, hai người cũng không có né tránh bất kỳ điều gì, rất nhanh lại bị một số người biết chuyện nhìn thấy, lén lút chụp được hình ảnh hai người sóng vai mà đi, sau khi truyền tới trên diễn đàn của trường học thì ngay lập tức lại đưa tới náo động một lần nữa.

...

Chờ Diệp Trần trở lại phòng ký túc xá số 602 thì phát hiện ở trong ký túc xá không có một ai cả.

Diệp Trần cũng không nghĩ quá nhiều, lấy đồ dùng hàng ngày mà Lý Hổ mua giúp, thu dọn một phen, sau đó nằm ở trên giường bắt đầu suy nghĩ tới lời nói trước đó của Hi Nguyệt.

Dựa theo những gì mà Hi Nguyệt nói thì Nguyệt Quang Bảo Giám là Thần khí, có thể đưa linh hồn của con người xuyên qua tới quá khứ.

Thế nhưng là dựa theo quy tắc cùng một cái thế giới thì không thể cùng tồn tại hai cái chính mình!

Đây cũng là lý do tại sao Diệp Trần có thể trở lại tám trăm năm trước, ý thức sẽ tự động trở lại trong thân thể của mình.

Thế nhưng là, ý thức của Hi Nguyệt cũng không có trở lại Tu Chân giới.

Dựa theo suy đoán của Hi Nguyệt, trên mặt đất tồn tại một lực lượng nào đó, cưỡng ép bóp méo quy tắc của Nguyệt Quang Bảo Giám!

Ngoài ra trước đây, sự tồn tại của Yêu tộc Ma tộc, rõ ràng cũng là đến từ Tu Chân giới.

Ở giữa Trái Đất và Tu Chân giới đến cùng là có quan hệ như thế nào?

Vấn đề này để cho Diệp Trần hết sức tò mò.

...

Chớp mắt một cái, đợi khoảng hai đến ba giờ thì ba người Lý Hổ cuối cùng cũng trở về.

Nhìn thấy Diệp Trần ở trong phòng thì ba người lập tức sững sờ, sau đó Lý Hổ hướng về phía hắn giơ ngón tay cái lên, nói:

"Trần ca, ngươi rất trâu! Sinh viên mới tập trung lần đầu tiên mà ngươi cũng dám vắng mặt, hơn nữa còn là người duy nhất vắng mặt, sắc mặt chủ nhiệm lớp chúng ta, đều sắp bị ngươi làm cho tức điên lên rồi a!"

Hóa ra, buổi chiều sinh viên mới của khoa Sinh Học tập trung, khó trách trong ký túc xá một mực không có người.

Trần Đông nói theo:

"Diệp Trần, ta cảm thấy ngươi bây giờ cần phải nhanh chóng gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp nói lời xin lỗi, bằng không sẽ để lưu lại cho chủ nhiệm lớp ấn tượng không tốt a!"

Đường Uy lại hoàn toàn dửng dưng:

"Không có nghiêm trọng như vậy! Lão đại, ngươi nói chuyện này có chút bé xé ra to!"

Lý Hổ ở một bên nói:

"Nhưng thật ra thì ta lại cảm thấy lời nói của lão đại rất có đạo lý, các ngươi có khả năng không biết, nhưng ta lại được nghe học trưởng lớp lớn nói, chủ nhiệm lớp chúng ta tên là Liêu Minh Phong, là người có tiếng bụng dạ hẹp hòi, thích nhất là làm khó dễ cho học sinh!"

"Diệp Trần, cha ta thường xuyên nói với ta, thà rằng đắc tội quân tử không thể đắc tội tiểu nhân!"

Diệp Trần nghe được ba người quan tâm tới chuyện của mình như vậy, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ ấm áp, khẽ mỉm cười nói:

"Các ngươi yên tâm đi! Chỉ là chủ nhiệm của một lớp mà thôi, hắn không dám làm gì ta!"

Diệp Trần vừa thốt ra lời kia thì ba người lập tức sửng sốt một chút.

Lý Hổ lập tức tiến đến bên cạnh Diệp Trần cười tủm tỉm nói:

"Trần ca, nghe lời này của ngươi thì chắc là sau lưng ngươi có người?"

Trần Đông và Đường Uy cũng thi nhau lộ ra vẻ mặt chờ mong.

Diệp Trần tự nhiên không biết phải nói rõ với bọn họ như thế nào, thế là thuận miệng nói:

"Coi như là thế đi!"

Lý Hổ lập tức đập một cái vào trên ngực của Diệp Trần, "Trần ca, được a! Vậy sau này ngươi nhưng phải bao bọc anh em một chút a!"

Diệp Trần đang muốn mở miệng thì đột nhiên nhíu mày lại, ngay sau đó:

Ầm!

Cửa phòng trực tiếp bị một cước của người ta đá văng!

Ngoài Diệp Trần ra thì ba người còn lại tất cả đều giật nảy mình, "Con mẹ nó! Con mẹ nó là ai vậy? Muốn chết..."

Sau khi Lý Hổ phản ứng lại thì lập tức chửi to một tiếng, tuy nhiên sau khi hắn nhìn về phía cổng, cả người nhất thời bị khựng lại và đột nhiên không thể nói nốt câu chửi của mình.

Chỉ thấy, lúc này ở cửa là một đám sinh viên có dáng người to lớn, hơn nữa, trong tay những người này còn cầm chai bia, chân ghế và những thứ tương tự, từng tên đều có vẻ mặt như hung thần ác sát.

Nhìn thấy trận thế này, hai người Lý Hổ và Trần Đông lập tức nhịn không được mà lúi lại về sau, Đường Uy cũng không thể không chau mày, trên mặt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Trong nhóm người này cầm đầu là một tên thanh niên cường tráng với mái tóc nhuộm màu đỏ, thanh niên tóc đỏ quét mắt một vòng trong phòng ký túc xá số 602, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Diệp Trần, "Ngươi chính là tên cướp đi nữ thần của ta đúng không? Lão tử muốn so lo với ngươi!"

P/S: Ta thích nào...chương 2.
Bình Luận (0)
Comment