Cùng lúc giọng nói rơi xuống, Diệp Trần bỗng nhiên đưa tay chộp một cái:
Ầm!
Một cái bóng to lớn hình bàn tay màu vàng óng, trực tiếp hướng Giáo Hoàng Kha Lai Đặc hung hăng vồ xuống.
"Hừ!"
Con ngươi của Kha Lai Đặc lập tức co rụt lại, khí tức già nua trên người trước đó trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa, dưới chân bỗng nhiên giẫm một cái, ngay sau đó đã lui lại được tới hơn vài trăm mét, hiểm mà lại hiểm tránh thoát một trảo này của Diệp Trần.
Kha Lai Đặc tránh thoát một kiếp, lập tức lòng tin tăng gấp bội, khí thế trên người cũng lập tức phóng thích ra ngoài không giữ lại chút nào.
Mà các giáo đồ của Giáo Đình phương Tây kia, tất cả đều đầy tinh thần, từng người một lần nữa dấy lên hy vọng.
"Ta nói là nha, chỉ cần Giáo Hoàng đại nhân xuất thủ, tiểu tử này lại có thể thế nào?"
"Tuy rằng thực lực của thiếu niên này có thể nói là kinh khủng, Giáo Hoàng đại nhân cũng chưa chắc thua hắn!"
"Giáo Hoàng đại nhân vạn tuế!"
...
Mọi người thi nhau hoan hô lên, một số cao thủ thậm chí bắt đầu kích động, chuẩn bị cùng nhau vây công Diệp Trần.
Mà hai người Vương Thạc và Hàn Dĩnh Ngọc cũng nhân dịp ánh mắt của mọi người đều dồn lên trên người Diệp Trần mà bắt đầu lặng lẽ lui lại, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
"Khặc khặc! Diệp Cuồng Tiên, hóa ra ngươi chẳng qua cũng chỉ như thế...cái gì!"
Trên bồi trời lòng tin của Kha Lai Đặc tăng lên gấp bội, nhịn không được cười một tiếng điên cuồng, tuy nhiên còn không đợi hắn vừa cười vừa nói xong thì vẻ mắt lập tức thay đổi, chỉ thấy cái cái bóng to lớn hình bàn tay màu vàng óng kia giống như xuyên qua không gian vậy mà như bóng với hình theo tới, một tay gắt gao bắt lấy Kha Lai Đặc!
"A!!"
Lão Giáo Hoàng Kha Lai Đặc lập tức phát ra một tiếng kêu thảm giống như một con heo bị làm thịt.
"Chỉ là một con gián cũng dám sủa loạn ở trước mặt bản Đế? Thật sự là không biết sống chết!"
Sau khi Diệp Trần bắt được Kha Lai Đặc dễ như trở bàn tay, lại thuận tay kéo một phát, trong nháy mắt Kha Lai Đặc chạy ra đến bên ngoài được ngàn mét, rõ ràng kéo về tới trước mặt.
Mọi người ở xung quanh, hai mắt của tất cả mọi người ngay lập tức trợn lên thật lớn, vâng trên quảng trường lớn như vậy thế mà yên tĩnh giống như chết!
Ngay cả hai người Vương Thạc và Hàn Dĩnh Ngọc, trong lúc nhất thời cũng quên đi việc mình phải chạy thoát thân khỏi chỗ này, không thể tưởng tượng nổi nhìn lên trên đạo thân ảnh thiếu niên giống như chiến thần ở trên không trung kia.
"Lão Giáo Hoàng trước đó gọi hắn...Diệp Cuồng Tiên, chẳng lẽ hắn chính là..."
Vẻ mặt của Vương Thạc trở nên trắng bệch, run run rẩy rẩy nói một câu, sâu trong đôi mắt hiện ra một vệt kính sợ nồng đậm.
Bản thân là người Hoa Hạ, hơn nữa lại còn là con trai trưởng trong của một gia tộc trong tám gia tộc lớn của Kinh Đô, hắn há lại sẽ không biết tới cái tên đó?
Diệp Cuồng Tiên!
Lúc trước một người hoành ép tám gia tộc lớn nhất tại Kinh Đô, là đệ nhất nhân giới võ đạo của Hoa Hạ.
Sau khi diệt Cao Ly, đồ Đảo quốc, quét ngang sáu nước phía đông nam của Á Châu, cách đây không lâu còn ép cả Mỹ quốc một đại quốc đệ nhất đương thời phải đầu hàng!
Bây giờ đã được công nhận là đệ nhất nhân trên toàn cầu!
Hắn chính là truyền thuyết!
Là thần thoại!
Là thủ hộ thần của Hoa Hạ quốc!
Nếu như hắn sớm biết được thân phận của Diệp Trần, coi như cho hắn mượn thêm một trăm cái lá gan thì trước đó cũng không dám làm như vậy.
Vừa nghĩ tới hành động của chính mình trước đó, Vương Thạc lập tức hoảng sợ một trận, mồ hôi lạnh ứa ra ở trên lưng.
Mà Hàn Dĩnh Ngọc ở bên cạnh thì trong đôi mắt đẹp lại lộ ra vệt thần thái khác thường, nhìn qua thân ảnh giống như chiến thần ở trên không trung, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Hóa ra hắn chính là vị Diệp thần tiên đại danh đỉnh đỉnh kia a, không nghĩ tới vậy mà còn trẻ như thế, dáng dấp cũng đẹp trai như vậy..."
...
Một bên khác, Lão Giáo Hoàng sau khi bị Diệp Trần dễ dangf bắt được thì lập tức dọa đến vẻ mặt tái mét cả ra rồi.
Thẳng đến lúc này hắn mới ý thức được là chính mình ngu ngốc và buồn cười tới cỡ nào!
"Diệp tiên nhân! Ta sai rồi, cầu ngài, cầu ngài đứng có giết ta...Giáo Đình ta với Thần giới vẫn luôn có liên hệ, chỉ cần ngài không giết ta, ta chắc chắn có thể giúp ngài tìm ra được lối vào đi tới Thần giới..."
Tuy nhiên, đối mặt với tiếng kêu thêm thảm cầu khẩn của Giáo Hoàng, khóe miệng Diệp Trần lại hơi nhếch lên, lộ ra vẻ trêu tức, lạnh lùng nói:
"Ta đã cho ngươi cơ hội rồi, đáng tiếc ngươi không biết quý trọng, bây giờ đã không cần!"
Nói xong lời này, bàn tay Diệp Trần bỗng nhiên dùng sức nắm một cái:
"Bành!"
Đáng thương Kha Lai Đặc, chúa tể chân chính của Giáo Đình phương Tây, vô thượng cường giả thống trị đại lục Âu châu gần hơn hai trăm năm lại bị Diệp Trần tiện tay bóp nát!
"Không!!"
Những tên giáo đồ cuồng nhiệt ở xung quanh kia thấy được cảnh này, lập tức từng người quỳ cúi trên mặt đất, thi nhau phát ra tiếng gầm thét không cam lòng.
Thần chí cao vô thượng trong lòng bọn họ là sứ giả của thượng đế không có gì làm không được, lại bị người ta ngược sát dễ dàng như thế!
Tín ngưỡng của bọn họ cũng theo đó hoàn tàn vỡ tan...
"Diệp Cuồng Tiên! Ngươi vậy mà cũng dám giết Giáo Hoàng đại nhân, Thần giới tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"
Hồng y đại giáo chủ kia vẫn luôn đi theo sau lưng Kha Lai Đặc, tự biết chính mình cũng khó thoát được một kiếp, lập tức rống lớn một tiếng, sau đó giống như điên đánh về phía Diệp Trần.
"Bành!"
Tên Hồng y đại giáo chủ kia vọt tới trước mặt Diệp Trần, toàn bộ cả người vậy mà b ắn ra ánh sáng trắng chói mắt, sau đó thì trực tiếp nổ tung lên, trong nháy mắt bao phủ Diệp Trần vào trong đó...
Hắn vậy mà lựa chọn tự bạo!
Các cao thủ của Giáo Đình phía dưới kia, thấy được cảnh này thì lập tức lại dấy lên một chút hy vọng, tất cả mỗi người đều gắt gao nhìn chằm chằm lên trên màn ánh sáng trắng chói mắt ở trên không trung kia.
"Ngải Bá Đặc đại giáo chủ, thế nhưng là tồn tại gần với Giáo Hoàng đại nhân, thực lực có thể so với võ giả cảnh giới Tiên Nhân ở phía Đông!"
"Hắn liều chết tự bạo, coi như không gi ết chết được tiểu tử Hoa Hạ này, ít nhất cũng có thể đánh cho hắn thành trọng thương a?"
"Thừa dịp hắn bị thương, mọi người cùng nhau xuất thủ giết hắn!"
...
Bên trong tiếng kêu gào của các cao thủ Giáo Đình, đạo ánh sáng trắng óng ánh kia cũng bắt đầu chậm rãi tán đi.
Tuy nhiên, chờ sau khi đạo ánh sáng trắng chói mắt kia biến mất đi thì ngay lập tức tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Chỉ thấy, một vị Hồng y đại giáo chủ cấp bậc Tiên Nhân, dưới trạng thái tự bạo liều chết vậy mà không thể làm bị thương thiếu niên Hoa Hạ này một chút nào!
"Không!!"
Những cường giả của Giáo Đình này nhìn thấy cảnh tượng khiến cho họ phải tuyệt vọng, ngay lập tức thi nhau phát ra những tiếng gầm thét không cam lòng.
Diệp Trần đưa tay lên vỗ vỗ nhè nhẹ lớp tro bụi bám trên quần áo, trong đôi mặt hiện lên vệt hàn ý, "Các ngươi ngàn vạn lần không nên không nên trêu chọc Diệp Cuồng Tiên ta! Giáo Đình phương Tây các ngươi, ở Âu châu làm mưa làm gió hơn ngàn năm rồi giờ cũng nên nghỉ ngơi một chút!"
Cùng lúc nói xong lời này, hai con ngươi của Diệp Trần hơi ngưng tụ:
Oanh!
Một đạo kiếm mang màu tím sáng chói phóng lên tận trời, xông lên tới tận chín tầng mây!
Giờ khắc này, toàn bộ Phạm Đế Cương, thậm chí cả thành phố La Mã gần đó, gần như tất cả mọi người đều bị đạo ánh sáng này thu hút, thi nhau dừng chân lại quan sát.
Ngay sau đó, những người này liền thấy được cảnh tượng mà cả đời này khó mà quên được.
Đại giáo đường Thánh Bỉ Đắc, thánh địa vô thượng của giáo đình phương Tây, được tất cả giáo đồ ngày đêm cúng bái, ở dưới một đạo kiếm mang màu tím yêu dị, vậy mà sụp đổ ầm vang, hóa thành một đống phế tích...
Những giáo đồ bình thường kia thấy được cảnh này thì tất cả lập tức quỳ xuống trên mặt đất gào khóc.
Mà các đại lão cao tầng Ý quốc sau khi biết được việc này thì trên mặt của mọi người đều hiện ra vẻ đau thương, giống như ngày tận thế sắp tới.
Giáo Đình phương Tây thống trị đại lục Âu châu trên ngàn năm lại bị người diệt!
Tin tức này một khi truyền ra, toàn bộ Âu châu vì đó mà run rẩy!
P/S: Ta thích nào.........chương 5