Thần Đế Trọng Sinh

Chương 729

Tại hậu viện phủ thành chủ của Hắc Nham thành.

"Nha đầu, đây chính là Phá Linh đan, ngươi ăn viên đan dược này vào thì có thể tái tạo kinh mạch, tuy nhiên quá trình này sẽ rất thống khổ, ngươi có chắc chắn muốn ăn không?"

Diệp Trần đưa tới trước mặt Linh Khê một viên đan dược màu đỏ, một mặt trịnh trọng nói.

Linh Khê không do dự chút nào, nặng nề nhẹ gật đầu, "Diệp Trần ca ca, ta chắc chắn!"

Nói xong, cầm lấy Phá Linh đan, trực tiếp ném vào trong miệng của mình, sau đó một ngụm nuốt xuống.

Oanh!

Linh đan tiến vào trong bụng của Linh Khê, lập tức dần chuyển hóa thành một cỗ năng lượng cuồng bạo bắt đầu tàn phá bừa bãi trong thân thể của nàng.

"A!!"

Lực trùng kích to lớn lập tức để tiểu nha đầu thống khổ kêu rên lên một tiếng, suýt chút nữa thì ngất đi.

Diệp Trần thấy thế thì vội vàng đưa bàn tay đặt ở trên lưng Linh Khê, truyện chính chân nguyên của mình vào trong cơ thể của đối phương, đồng thời khẽ quát một tiếng nhắc nhở:

"Cố gắng chống đỡ! Thử vận chuyển cỗ năng lượng này theo chu thiên, ta sẽ bảo vệ tâm mạch của ngươi, ngươi sẽ không có chuyện gì xảy ra!!"

Linh Khê đã không thể nào mở miệng để nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu, lập tức bắt đầu nghe theo chỉ dẫn của Diệp Trần mà dựa theo lộ tuyến vận hành chân khí bắt đầu từ từ vận chuyển cỗ năng lượng cuồng bạo trong cơ thể kia.

Xì xì xì ~

Linh Khê ngay lập tức cảm thấy kinh mạch toàn thân của mình giống như bị hỏa thiêu, thậm chí trên da đã bắt đầu xuất hiện vết máu chảy ra!

"Hừ!"

Thống khổ cường đại khiến tiểu nha đầu không thể không phát ra một tiếng kêu rên, tuy nhiên nàng ta cũng không có vì thế mà từ bỏ, vì ước mơ và sự mong mỏi của mình, vẫn đang cố gắng kiên trì.

Một giờ sau, Linh Khê cuối cùng cũng vận chuyển cỗ năng lượng trong cơ thể kia được một chu thiên.

Oanh!

Kinh mạch toàn thân đột nhiên được quán thông:

"A!"

Tiểu nha đầu hét thảm một tiếng, bởi vì không chịu nổi sự thống khổ to lớn cho nên trực tiếp ngất đi, ngã vào trong ngực của Diệp Trần.

Diệp Trần nhìn qua tiểu la ly người đầy mồ hôi trong ngực của mình, trên mặt cũng không thể không lộ ra vẻ mặt tán thưởng.

Phá Linh đan tuy rằng có thể vì người có tư chất kém mà tái tạo kinh mạch, thế nhưng là loại thống khổ này, người bình thường rất ít ai có thể một lần kiên trì nổi, phần lớn cần sử dụng Phá Linh đan nhiều lần mới có thể nhìn thấy hiệu quả.

Thế nhưng tiểu nha đầu Linh Khê này, tuổi còn nhỏ thế mà một lần đã thành công, ở trong đó tuy rằng cũng có công lao của hắn, thế nhưng phần nghị lực này cũng coi như là rất khó có được.

"Diệp Trần ca ca...ta, ta còn có thể kiên trì..."

Tuy rằng tiểu nha đầu này bị ngất xỉu, thế nhưng còn đang thấp giọng lẩm bẩm giống như nói mê.

Diệp Trần thuận tay lật một cái, từ bên trong Càn Khôn Trạc lấy ra một viên Dưỡng Thần đan nhét vào trong miệng Linh Khê, sau đó ghé vào bên tai nàng nói khẽ:

"Nha đầu, ngươi làm rất tốt! Ăn viên đan dược này, ngủ một giấc thật ngon, chờ ngày mai tỉnh lại thì mọi thứ đều tốt!"

"Ừm!"

Tiểu nha đầu mơ mơ màng màng lên tiếng, lúc này mới mơ màng ngủ say.

Tuy nhiên, ngay vào lúc Diệp Trần muốn ôm Linh Khê vào trong phòng nghỉ ngơi thì một tiếng kêu sinh sợ của một nữ tử đột nhiên vang lên, "Ngươi đã làm gì với muội muội của ta!"

Lại là đại mỹ nữ Linh Vận, vừa rồi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của muội muội thì vội vàng chạy tới, rồi mới bắt gặp cảnh tượng này.

Đứng ở góc độ của Linh Vận, Diệp Trần ôm muội muội của mình vào trong ngực, còn cho nàng uống một viên đan dược không biết tên, sau đó lại nằm ở trên người nàng, cảnh tượng này thực sự quá mập mờ, nàng ta đương nhiên nghĩ rằng Diệp Trần là có ý đồ xấu đối với Linh Khê!

Nếu như đổi thành những người khác, Linh Vận chắc chắn không cần suy nghĩ, trực tiếp giết tên ác đồ có ý đồ muốn xâm phạm muội muội của mình, thế nhưng người này lại chính là Diệp Trần mà không phải ai khác, trong nội tâm nàng tuy rằng vô cùng tức giận thế nhưng cũng không thể không cố gắng nhịn.

"Diệp, Diệp đạo hữu, ngươi, ngươi đây là đang làm cái gì?". Truyện Kiếm Hiệp

Linh Vận lao tới trước mặt, kiềm chế lửa giận trong lòng, chậm rãi mở miệng nói.

Diệp Trần làm sao biết được rằng vào lúc này nữ nhân này đang có ý nghĩ gì, lực chú ý của hắn bây giờ tất cả đều đang để ở trên thân Diệp Trần, không thể không nhướng mày, "Linh Khê vừa mới nằm ngủ, ngươi ở đây hô to gọi nhỏ làm cái gì!"

Nói xong, Diệp Trần rất tự nhiên ôm lấy Linh Khê, trực tiếp hướng vào trong phòng đi tới.

Đôi mắt đẹp của Linh Vận lập tức trừng một cái, quả thực tức đến muốn nổ cả phổi, trong lòng sớm đã mắng Diệp Trần tới máu chó phun đầy đầu, "Uổng công ta còn tưởng rằng ngươi là một chính nhân quân tử, không nghĩ tới vậy mà vô sỉ như thế! Cầm thú!"

Thế nhưng những lời này, Linh Vận cũng chỉ có thể mắng ở trong lòng, tuyệt đối không dám nói ra khỏi miệng, nhỡ đâu chọc giận tên sát tinh này thì hắn muốn diệt toàn bộ Hắc Nham thành chỉ sợ cũng không phải là việc khó gì!

Thế nhưng mắt thấy Diệp Trần ôm muội muội của mình đã đi vào căn phòng, thẳng đến trên giường mà đi, Linh Vận bất kể như thế nào cũng ngồi không yên, cũng vội vội vàng vàng đi theo.

"Phù phù!"

Diệp Trần vừa mới đặt tiểu nha đầu ngồi lên trên giường, đang chuẩn bị cởi áo ngoài của nàng xuống, Linh Vận theo vào ở đằng sau thấy thế thì lập tức quỳ xuống trước một bên.

Diệp Trần lập tức sững sờ, trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng là có chuyện gì xảy ra, không thể chau mày, "Linh Vận cô nương, ngươi đây là đang làm cái gì?"

Linh Vận đầu tiên là trầm mặc một lát, hàm răng cắn môi son, dường như do dự một lát, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đẹp nhìn thẳng Diệp Trần, nói khẽ:

"Diệp đạo hữu, muội muội của ta, nàng ấy vẫn chỉ còn là con nít a! Van cầu ngươi buông tha muội muội của ta đi a! Nếu như ngài không chê, ta nguyện ý...nguyện ý thay muội muội của ta tới hầu hạ ngài..."

Linh Vận nói ra những lời này thật nhanh, sau đó tiện tay kéo quần áo trên người một phát.

Soạt!

Quần áo mà tu chân giả mặc, phần lớn đều là pháp y được chế tạo từ vật liệu đặc thù, cũng không có nhiều loại như Thế Tục giới, tất cả đều chỉnh thể một bộ.

Linh Vận thu hồi pháp y lại, quần áo trên người lập tức toàn bộ biến mất không thấy gì nữa, đưa cái đồng thể có thể xưng là hoàn mỹ kia của nàng hoàn toàn hiển lộ ra ngoài.

Linh Vận này không hổ là đại mỹ nhân danh chấn toàn bộ tinh vực Cự Môn, vô luận là khuôn mặt, còn là dáng người, làn da, khí chất đều có thể nói là cực phẩm!

Nhất là lúc này, lõa thể quỳ cúi trên mặt đất, một bộ dáng mặc cho quân chủ tới hái, càng là có một cỗ dụ hoặc khó mà hình dung.

Ngay cả tâm cảnh bây giờ của Diệp Trần, trong lòng cũng không thể không hơi nóng lên, tuy nhiên phần nhiều hơn là kinh ngạc.

"Nữ nhân này, làm cái gì?"

Diệp Trần trọn vẹn sửng sốt một lúc lâu, cuối cũng đã hiểu ra vấn đề, không thể không buồn cười một trận, "Linh Vận cô nương, có phải ngươi đã hiểu nhầm cái gì rồi hay không? Ta vừa mới chữa thương cho muội muội của ngươi cũng không phải muốn đối với nàng ấy làm cái chuyện bẩn thỉu gì!"

Nói xong lời này, Diệp Trần không tiếp tục để ý tới nữ nhân có ý nghĩ lung tung này nữa, đỡ Linh Khê nằm xuống trên giường, sau khi dùng chăn đắp kín người thì đứng dậy, trực tiếp quay người đi ra ngoài cửa.

"Cái này..."

Thấy cảnh này, lần này ngay lập tức đến lượt Linh Vận trợn tròn mắt, "Hóa ra hắn thật chỉ là vì chữa thương cho Linh Khê? Cũng không phải là muốn..."

Sau khi làm rõ tình huống, Linh Vận lập tức xấu hổ không chịu được, nhớ tới hành động vừa rồi của chính mình, thật hận không thể tranh thủ thời gian tìm được cái lỗ thủng nào đó mà chui vào.

Nhanh chóng mặc pháp y vào trên người, Linh Vận lại quay đầu nhìn lại, phát hiện Diệp Trần sớm đã biến mất không thấy đâu nữa.

Chẳng biết tại sao, không hiểu vì sao trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác mất mát...
Bình Luận (0)
Comment