Thần Đế Trọng Sinh

Chương 822

Nhạc Vô Kỵ không thể không cảm khái một lần nữa:

Tuy nhiên đợi đến đoàn hỏa diễm ở trên không trung kia hoàn toàn tiêu tán đi, hiện ra khuôn mặt thật sự của bóng người kia, Nhạc Vô Kỵ hoàn toàn trợn tròn mắt:

"Cái gì! Người này không phải Long lão đại, lại là...tiểu tử kia!!"

Nhạc Vô Kỵ thật sự choáng váng:

Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, tiểu tử vô danh trước đó không có danh tiếng gì vậy mà đã khôi phục tới ảnh giới Kim Đan, hơn nữa chỉ cần một chiêu đã nhẹ nhõm gi ết chết con Băng Giáp Mãnh Tượng này.

"Ngao!!!"

Sau khi con Băng Giáp Mãnh Tượng đực này bị Diệp Trần gi ết chết, con Băng Giáp Mãnh Tượng cái kia ở một bên khác lập tức gầm thét một tiếng, sau đó quay người co cẳng muốn chạy trốn.

Thân thể Diệp Trần lập tức nhoáng một cái đã nhanh chóng đuổi theo.

Thực lực của con Băng Giáp Mãnh Tượng cái kia vốn đã không bằng con đực kia, hơn nữa bản thân nó cũng đang bị trọng thương, chạy không được bao xa thì đã dễ dàng bị Diệp Trần đuổi kịp, sau đó thì lập lại chiêu cũ, cũng dùng biện pháp đó chém giết nó, lần nữa đạt được một viên yêu đan của Băng Giáp Mãnh Tượng.

Nhạc Vô Kỵ thấy thế, đầu tiên là hai mắt trừng một cái, sau đó thì chạy như bay tới trước mặt Diệp Trần, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hai viên yêu đan của Băng Giáp Mãnh Tượng trong tay Diệp Trần, một mặt niềm nở nói:

"Này, ngươi là Diệp Trần huynh đệ đúng không? Ta gọi là Nhạc Vô Kỵ xếp hạng thứ năm trên bảng Thiên Kiêu, ngươi chắc là nghe nói qua ta?"


Diệp Trần liếc qua Nhạc Vô Kỵ, hắn đương nhiên nghe nói về danh tiếng của Nhạc Vô Kỵ, thậm chí ở kiếp trước cũng gặp người này qua vài lần, chỉ có điều hai người cũng không có thâm giao, hơn nữa lúc này coi như là thằng ngốc cũng có thể nhìn ra, Nhạc Vô Kỵ niềm nở như vậy, chắc chắn là vì yêu đan Băng Giáp Mãnh Tượng trên tay của hắn, thế là cố ý một mặt đạm mạc, nói:

"Thật xin lỗi, chưa từng nghe qua!"

Nói xong Diệp Trần trực tiếp hướng về phía vị trí của Lạc Huyền Băng mà đi đến.

Lúc trước hắn vì muốn đánh lén con Băng Giáp Mãnh Tượng đực kia, tự nhiên không có khả năng kéo theo Lạc Huyền Băng bản thân đang trọng thương, cho nên trước dàn xếp nàng ta ở nơi cách đây mấy chục dặm.

Nhạc Vô Kỵ nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức tức đến gần thổ huyết, hắn đường đường là Thiếu chủ của Tinh Thần thương minh, tồn tại xếp hạng thứ năm trên bảng Thiên Kiêu, đối phương vậy mà nói không biết!

Tuy nhiên, hắn cũng hết sức rõ ràng, bây giờ địa thế còn mạnh hơn người sao?

Nếu như là ở bên ngoài, hắn đương nhiên sẽ không để một tên tiểu tử không có danh tiếng chỉ có cảnh giới Nguyên Anh như Diệp Trần này.

Nhưng là bây giờ, tuy rằng hắn thực sự không nghĩ ra, Diệp Trần vì sao đã khôi phục được thực lực đến cảnh giới Kim Đan, nhưng sự thật bày ra ở trước mắt, hắn muốn cứng rắn đoạt yêu đan ở trong tay đối phương, hiển nhiên là không quá hiện thực rồi.

Vừa nghĩ đến đây, Nhạc Vô Kỵ lập tức đổi kịp bước chân của Diệp Trần một lần nữa, cười theo nói:

"Không biết cũng không có sao! Hiện tại chẳng phải chúng ta đã quen biết rồi sao!"

"Này! Diệp huynh đệ, ngươi phải hiểu rõ a, người vừa rồi săn giết săn giết được hai con Băng Giáp Mãnh Tượng, vốn thế nhưng là con mồi của ta!"


"Nếu như không phải trước đó, ta ta trực tiếp giúp ngươi kiềm chế lại bọn chúng, ngươi có thể dễ dàng gi ết chết hai con Băng Giáp Mãnh Tượng này như vậy sao?"

Nhạc Vô Kỵ bắt đầu tiến hành nói lý lẽ.

Tuy nhiên, những gì hắn nói ra thực cũng có mấy phần đạo lý, vừa rồi nếu như không phải hắn và đồng bạn của hắn đả thương một con Băng Giáp Mãnh Tượng trong đó, sau đó lại chọc giận một con Băng Giáp Mãnh Tượng khác, Diệp Trần cũng không thể chém giết bọn chúng dễ dàng như vậy, ít nhất cũng phải bỏ phí công phu một phen.

Đáng tiếc, Diệp Trần lại ngay cả quay đầu lại cũng không, vẫn như cũ một mặt đạm mạc:

"Ta có mời ngươi giúp sao? Hơn nữa ngươi phải hiểu rõ, nếu như không phải ta kịp thời xuất thủ thì giờ phút này ngươi cũng đã bị đào thải bị loại rồi phải không?"

"Ta..."

Nhạc Vô Kỵ lập tức có chút không phản bác được.

Hoàn toàn chính xác, nếu như vừa rồi Diệp Trần không có xuất hiện, chỉ sợ vào lúc này hắn đã bóp nát ngọc giản truyền tống không gian.

"Được a được a, coi như ngươi nói có đạo lý! Như vậy đi, Diệp huynh đệ, trong tay ngươi bây giờ có hai viên yêu đan, không bằng ta dùng tiền mua một viên, như vậy có được không? Ngươi nói cái giá đi!"

Nhạc Vô Kỵ lần nữa đuổi kịp bước chân của Diệp Trần, tiếp tục dây dưa.


Trước đó hắn đã ở trên việc săn giết Băng Giáp Mãnh Tượng mà lãng phí quá nhiều thời gian, nếu như lúc này tiếp tục tìm kiếm thì chắc chắn sẽ chậm chạp hơn rất nhiều so với những người khác, đây là kết cục mà hắn không muốn nhìn thấy.

Hơn nữa, hắn thấy trong tay Diệp Trần bây giờ đang có hai viên yêu đan, hơn nữa yêu đan loại yêu thú tứ giai này coi như màng đi ra bên ngoài cũng vô dụng, bây giờ chính mình lấy giá cao mua sắm, đối phương chắc chắn sẽ không từ chối mới đúng.

Đáng tiếc, Diệp Trần căn bản không cần phải cân nhắc, trực tiếp không cần nghĩ ngợi lạnh lùng từ chối nói:

"Không bán!"

Hai người hắn và Lạc Huyền Băng, mỗi người một viên là vừa đủ, đương nhiên sẽ không ngu lại đi bán cho kẻ khác.

Nhạc Vô Kỵ lập tức cuống lên:

"Diệp huynh đệ, ngươi đây là vì sao a? Ta thật nguyện ý ra giá cao mua sắm yêu đan trong tay ngươi, thành tâm muốn làm khoản giao dịch này với ngươi a!"

"Một trăm triệu! Ta ra một trăm triệu khối Linh thạch cực phẩm đến mua yêu đan trong tay của ngươi, có được không?"

Nói thật, Diệp Trần nghe được báo giá của Nhạc Vô Kỵ, thật đúng là có chút kinh ngạc.

Một trăm triệu khối Linh thạch cực phẩm thế nhưng là đủ để mua xuống một cái tinh vực cấp sáu!

Nhạc Vô Kỵ này quả nhiên giống như lời đồn vậy, vung tiền như rác, xuất thủ xa xỉ!

Tuy nhiên, sau khi chỉ là hơi kinh ngạc, dưới chân bước chân của Diệp Trần vẫn không ngừng, cười lạnh, nói:

"Một trăm triệu khối Linh thạch cực phẩm, hoàn toàn chính xác là một con số không nhỏ! Nếu như ngươi bây giờ có thể lấy ra, ta ngược lại thật đúng là có thể suy nghĩ một chút! Bằng không chỉ là một tấm Linh phiếu khống, ta dựa vào cái gì để mà tin tưởng ngươi?"


Nhạc Vô Kỵ lập tức trừng hai mắt một cái, giọng nói cũng lập tức đề cao một chút, trong giọng nói hiện ra vẻ tức giận, nói:

"Diệp huynh đệ, đây là đang chất vấn nhân phẩm của ta sao? Chỉ dưa vào cái tên Nhạc Vô Kỵ này của ta, còn có biển chữ vàng của Tinh Thần thương minh, chẳng lẽ còn không đáng một trăm triệu sao?"

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Được, coi như ta tin ngươi, thế nhưng là có mệnh cầm cũng phải có mệnh tiêu xài mới được! Chúng ta bây giờ đang ở bên trong Mê La Tinh Hải, còn không biết lúc nào thì ngã xuống ở nơi này, muốn nhiều tiền như vậy thì có ích lợi gì?"

Nhạc Vô Kỵ lập tức vừa tức vừa cuống, hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Trần vậy mà khó chơi, miệng mình đều nói tới sắp vỡ ra rồi, hắn thế mà vẫn là không bán!

Chẳng lẽ hắn là muốn lên giá?

Sau khi hai mắt nhanh chóng đảo một cái, Nhạc Vô Kỵ cắn răng một cái lần nữa đuổi theo:

"Thôi thôi! Diệp huynh đệ, Thiên Tằm thánh y mà ta đang mặc trên người chính là một kiện Tiên khí phòng ngự, cho dù là ở bên trong Mê La Tinh Hải này, không cách nào sử dụng pháp bảo, cũng có thể tăng lên gấp ba lực phòng ngự bị động, bây giờ dùng để trao đổi yêu đan trên tay ngươi có được không?"

"Ừm?"

Diệp Trần nghe được điều này, lông mày không thể không hơi nhíu, thật đúng là có chút kinh hãi, trước đó Vân Phá Thiên cũng bởi vì có một cái pháp y cấp bậc Tiên khí, cho nên mới có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Diệp Trần, uy lực của nó là mạnh, Diệp Trần cũng coi là được chứng kiến!

Không thể không nói, Nhạc Vô Kỵ này thật đúng là xuất thủ hào phóng, chỉ sợ cũng chỉ có Tinh Thần thương minh mới có nội tình cường đại như thế đi!

Nói thật, điều kiện này, Diệp Trần thật đúng là có chút động tâm!

P/S: Ta thích nào: Chương 3

Bình Luận (0)
Comment