Thần Đế Trọng Sinh

Chương 92

Cho dù Diệp Trần tung hoành Tu Chân giới tám trăm năm, thấy qua vô số tiên tử thần nữ, cũng không thể không thừa nhận, Sở Phi Yên lúc này, rất đẹp.

Dung mạo xinh đẹp, dáng người hoàn mỹ, khí chất tuyệt hảo, tuy rằng Diệp Trần sống trong hai đời người, trong những nữ tử từng thấy qua, vẫn còn chưa tính là tồn tại cao cấp nhất, nhưng là ở trên trái đất này, tuyết đối là đại mỹ nữ cao cấp nhất, so với vẻ đẹp của những đại minh tinh, ngôi sao lớn kia còn xinh đẹp hơn nhiều!

Đáng tiếc là, sắc đẹp, đối với Diệp Trần có ký ức tới tám trăm năm mà nói, thực sự quá không đáng nhắc tới, còn chưa đủ để tâm của hắn sinh ra rung động.

"Có việc?"

Giọng điệu Diệp Trần rất bình thản, vẻ mặt cũng tương tự rất bình thản, giống như không có để ý tới, trước khi Sở Phi Yên tới, hiển nhiên đã chuẩn bị trang phục tỉ mỉ một phen.

Sở Phi Yên vốn là tràn đầy tự tin, nhưng lúc này lại nhìn thấy Diệp Trần thế mà thờ ơ, thậm chí không có nhìn lên trên người nàng, lập tức buồn bực muốn phun máu.

Theo suy nghĩ của cô ta, cho dù Diệp Trần là thiên tài đi nữa, nhưng dù sao cũng là một thiếu niên tuổi trẻ còn chưa tới hai mươi tuổi, là độ tuổi mà tinh lực tràn đầy, đối mặt dạng đại mỹ nữ như chính mình này, dụ hoặc trắng trợn như thế, coi như định lực mạnh hơn nữa, ít nhiều sẽ lộ ra một số chân tướng.

Không ngờ rằng, lại không lọt được vào mắt Diệp Trần!

"Này, Diệp sư, ta muốn hỏi ngài một chuyện..."

Trong lòng Sở Phi Yên dâng lên cảm giác mất mát nồng đậm, cố gắng kiếm chế lại, ấp úng mở miệng hỏi.

"Hỏi đi!"

Diệp Trần vẫn vậy vẻ mặt rất bình tĩnh, thản nhiên nói.

Sở Phi yên cắn khẽ bờ môi, do dự một lát, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng vào Diệp Trần, nói khẽ:

"Diệp sư hôm nay cố ý thả Vũ công tử đi, là vì...vì ta sao?"

Sau khi nói xong lời này, gương mặt Sở Phi Yên đã đỏ bừng, hai mắt không tự chủ được nhìn xuống dưới, không còn dám nhìn thẳng vào Diệp Trần nữa.

Diệp Trần nghe được điều này, lông mày không thể không nhíu lại,

"Chỉ giáo cho?"

Sở Phi Yên hít sâu một hơi, tựa hồ giống như là lấy hết dũng khí, nói:

"Đầu tiên, Diệp sư và Quỷ Linh tông, Gia Dung gia tộc cũng chưa từng quen biết, cho dù Vũ công tử mạo phạm Diệp sư, trực tiếp giết là được, cần gì phải thả hổ về rừng, để hắn tiếp túc gây rắc rối cho ngài?"

"Vũ công tử bị ngươi chém một cánh tay, sau khi trở về tất nhiên muốn nghĩ trăm phương ngàn kế tới để báo thù, mà hắn nghĩ tới người hỗ trợ đầu tiên, chắc là Trí Linh thượng nhân tông chủ Quỷ Linh tông!"

"Cho nên nói cách khác, mục tiêu chân chính của Diệp sư ngài chính là Linh Trí thượng nhân! Ta nói có đúng không?"

Diệp Trần nhàn nhạt nhẹ gật đầu, coi như thừa nhận.

Sở Phi Yên thấy Diệp Trần thừa nhận, tinh thần lập tức chấn động, trong đôi mắt hiện ra vẻ mừng rỡ,

"Linh Trí thượng nhân ngài cũng chưa từng quen biết, vậy vì sao ngài phải phí hết tâm tư, nhất định phải dụ hắn đi ra?"

Diệp Trần nghe đến đó, không thể không cười khẽ một tiếng,

"Cho nên, cô cho rằng, tôi là vì giúp cô báo thù, mới cần phải dụ Linh Trí thượng nhân đi ra sao?"

"Chẳng lẽ không phải?"

Sở Phi Yên lần nữa lấy dũng khí, nhìn thẳng hai mắt Diệp Trần, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ chờ mong nồng đâm.

Đáng tiếc, Diệp Trần lại lắc đầu, không thể nghi ngờ nói:

"Không phải!"

"Vậy tại sao ngài..."

"Không tại sao!"

Không đợi Sở Phi Yên nói xong, Diệp Trần thực tiếp một lời cắt ngang, lạnh lùng nói:

"Tôi không có cao thượng như cô nghĩ như vậy, cũng không có nghĩ phức tạp như cô vậy, sở dĩ tôi thả Gia Dung Vũ, đơn giản chính là vì trêu đùa hắn, tôi muốn dẫn Linh Trí thượng nhân ra, đơn giả chỉ muốn mở mang kiến thức một chút, cao nhân đạo pháp của thế giới này là như thế nào?"

"Mà tất cả chuyện này, cũng không loeen quan tới cô!"

"Nếu như chuyện này làm cho cô sinh ra hiểu lầm, rôi rất xin lỗi!"

Nói xong lời này, không đợi Sở Phi Yên kịp phản ứng lại, Diệp Trần đã quay người đi vào phòng, đồng thời đóng cửa phòng lại, để lại một mình Sở Phi Yên ở ngoài cửa, đứng ở ngoài cửa, ngơ ngác, suy nghĩ tán loạn một lúc.

Qua một lúc lâu, Sở Phi Yên mới dần dần lấy lại tinh thần, lập tức vẻ mặt xấu hổ chạy trở về căn phòng của mình.

Sở Phi Yên không biết là, sau khi cô ta rời khỏi, Diệp Trần ở trong phòng, đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài.

...

Ngày thứ hai,

Ba người rời khỏi khách sạn rất sớm,

Tuy rằng bốn người Tang Mộc đạo trưởng rời khỏi, nhưng chiếc xe Hummer cũng không có lái đi, Sở Phi Yên lái xe, chở hai người xuất phát đi vào hướng sâu trong núi.

Có lẽ bởi vì chuyện tối ngày hôm qua, hai mắt của Sở Phi Yên đỏ bừng, chắc là đã khóc, không nói một lời điều khiển xe.

Sau khi đi được khoảng gần trăm dặm, đằng trước đã không còn để đi, hoàn toàn tiến vào trong đồng hoang.

Tuy rằng chiếc xe Hummer H2 này có năng lực đi việt dã rất tốt, nhưng sau kho nhìn thấy đoạn đường hơn mười dặm phía trước, đã không cách nào đi vào hơn được nữa, chỉ có thể xuống xe đi bộ.

"Diệp sư, chúng ta đi theo con đường này, đi về phía trước hơn bảy tám chục dặm, sẽ có một cái hẻm núi, tên là Âm Phong cốc, chúng ta chỉ cần đi qua Âm Phong cốc, là cách tiên mộ không còn xa!"

Cổ Thuần Dương lấy ra bản đồ nghiên cứu một lúc, chỉ vào hướng tây nam, đối với Diệp Trần giải thích.

Thế là sau khi ba người cất xe cẩn thận, bắt đầu đi bộ về phía đó.

Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên mặc dù là người tu đạo, nhưng người tu đạo ở trên trái đất không chú trọng nhục thể, cho nên tố chấn thân thể của bọn họ, so với người bình thường mạnh hơn không được quá nhiều.

Nhất là Sở Phi Yên, mới chỉ có cảnh giới Luyện Khí tầng một, chỉ đi ba mươi, bốn mươi dăm, cũng đã bắt đầu có tình trạng mệt mỏi.

Diệp Trần thấy tốc độ đi của hai người quá chậm, không thể không lắc đầu, dứt khoát hai tay bắt lấy cổ tay của hai người, rót chân nguyên vào trong cơ thể của bọn họ, sau đó chạy như điên ở trong núi.

Lại dùng không tới mười phút, cũng đã tới Âm Phong cốc mà Cổ Thuần Dương nói tới kia.

Âm Phong cốc, cốc này như cách gọi. là một cái sơn cốc dài hẹp sâu thẳm, hơn nữa hai bên vách núi cực cao cực hiểm, giống như một cái khe hở trong núi thật dài, hơn nữa từng cơn gió lạnh từ bên trong thổi ra, người bình thường bình thường thật đúng là không dám tùy tiện mạo hiểm đi vào.

Diệp Trần đi trước, dãn đầu đi vào, Sở Phi Yên và Cổ Thuần Dương theo sát phía sau.

"Tiên mộ trong truyền thuyết kia, ở trong dãy núi này, mấy ngàn năm trước, được người tu đạo cổ phát hiện, những đại năng thượng cổ kia, vì để cho người tu chân về sau còn có cơ hội tiến vào bên trong, nên mạnh mẽ bổ ra một con đường, chính là Âm Phong cốc này..."

Cổ Thuần Dương vừa đi, vừa từ từ nói về lai lịch của Âm Phong cốc này.

Diệp Trần nghe xong, lông mày không thể không nhíu lại,

Nếu như Cổ Thuần Dương nói cái truyền thuyết này là thật, vậy người có thể bổ một ngọn núi lớn này ra, ít ra cũng phải có cảnh giới Kim Đan, thậm chi ngay cả người tu chân có trên cảnh giới Nguyên Anh! Hơn nữa so với loại người tu đạo yếu đuối như Cổ Thuần Dương khác hẳn, phải là người tu chân thực sự!

"Xem ra, ở trên trái đất chắc là cũng từng có nền văn minh tu chân, chỉ có điều bởi vì tiến vào thời đại mạt pháp, linh khí trong thiên địa trở nên vô cùng mỏng manh, cho nên truyền thừa mới dần dần bị đứt đoạn..."

Sau khi Cổ Thuần Dương kể xong lai lịch của Âm Phong cốc, lại nói tiếp:

"Tuy nhiên cái tiên mộ này rất thần bí nghe nói chỉ ở bên ngoài, đã có khoảng chừng chín tầng cấm chế, tầng trên so với tầng dưới mạnh mẽ hơn không nói, hơn nữa sau khi phá giả, sẽ còn tự động phục hồi như cũ! Ra thì dễ mà vào thì khó!"

"Nghe nói gần đây nhưng cũng đã từ ngàn năm về trước, cũng có người tu đạo nhiều nhất có thể thông qua được tầng thứ bảy mà thôi, mà gần trăm năm đến nay, ngay cả tầng cấm chế thứ năm, cũng có rất ít người có thể thông qua được!"
Bình Luận (0)
Comment