Editor: FQ
Beta: Hoa Tuyết
Hứa Thành Mộ bị thằng bạn Tần Kha cầm tay cưỡng chế giơ lên trong chớp mắt, sau đó cậu ta nhanh chóng thu tay về, đã vậy lại còn dẫn đầu vỗ tay cổ vũ anh.
Lúc này cả phòng đều mang ánh mắt chờ mong nhìn anh, Hứa Thành Mộ chỉ có thể đứng lên.
Lật Hạ bất ngờ, trong lòng không hiểu sao cảm thấy rất hưng phấn.
Anh đang muốn thu hút sự chú ý của cô đó sao?
Lật Hạ cười nhẹ với Hứa Thành Mộ: “Tôi bắt đầu đây, xin hãy nghe câu hỏi, khúc nhạc “Childhood memories” được phát hành khi nào?”
“Năm 1979.”
Lật Hạ có chút ngoài ý muốn, nhíu mày, không ngờ Hứa Thành Mộ lại hiểu rất rõ những kiến thức dường như chẳng liên quan gì đến thế giới của anh.
Ngay sau đó, cô tiếp tục hỏi: “Khúc nhạc này được ghi lại trong tuyển tập nào?”
“Destiny.”
Lật Hạ đột nhiên cảm thấy vị đại thần này còn ưu tú hơn mọi người nghĩ, cô nhanh chóng hỏi vấn đề thứ ba: “Tên gọi khác của khúc nhạc này là gì?”
““The Memorial of Love”, “Christine of Love”.”
Ba câu hỏi anh đều trả lời không chút do dự, đáp án chính xác, thậm chí những người yêu thích âm nhạc đang ngồi ở đây cũng không dám cam đoan mình biết những kiến thức bên lề này. Dù sao thì liên quan đến bối cảnh âm nhạc của người sáng tác, bình thường ít có ai chú ý tới.
Nhưng Hứa Thành Mộ lại biết hết, hơn nữa còn biết rất rõ ràng. Điều này khiến cho ấn tượng của Lật Hạ đối với anh tốt thêm vài phần.
Chờ Hứa Thành Mộ ngồi xuống, Tần Kha ở bên cạnh kích động vỗ vỗ tay anh: “Được đấy bạn, những kiến thức về âm nhạc này mà cậu cũng biết, không hổ danh lão đại thiên tài, danh xứng với thực nha! Bái lạy bái lạy!”
“Chúc mừng bạn học này.” Lật Hạ nhìn Hứa Thành Mộ, khóe miệng cong lên hỏi anh: “Anh muốn được thưởng cái gì?”
Lật Hạ vừa nói xong, toàn bộ hội trường sôi trào, “Xin Wechat! Xin Wechat! Xin Wechat!”
Xin Wechat à? Tuy yêu cầu này không liên quan tới lớp học, nhưng nếu là Hứa Thành Mộ thì cô có thể cân nhắc.
Lật Hạ nghĩ như vậy, đôi má hơi hơi đỏ, trong ánh mắt có sự chờ mong, chờ câu trả lời của anh, kết quả là 1 giây sau –
Mặt mày vô cảm, Hứa Thành Mộ lạnh lùng nói: “Khúc nhạc vừa nãy, đánh lại một lần nữa đi.”
…
??????
Chỉ có thế?!
Lật Hạ gượng cười, đồng ý: “Được!”
Lát sau, Hứa Thành Mộ lắng nghe tiếng đàn nhẹ nhàng lưu loát đầy mỹ cảm trên giảng đường truyền tới mà cơn buồn ngủ lại lặng lẽ xông lên.
Đầu anh rũ xuống, không tới vài phút mí mắt trên dưới đã dính chặt vào nhau.
Lật Hạ ngẩng đầu lên thì thấy cảnh tượng như vậy –
Trong phòng này, những bạn học khác không phải đang tập trung nghe cô đánh đàn thì là yên lặng cầm điện thoại quay video, mà người chủ động yêu cầu cô đánh đàn, ngồi ở chính giữa lớp thì lại đang ngang nhiên ngủ – rất – ngon!
Đây là cảm thấy cô đàn không hay à? Một hình thức sỉ nhục khác à? Xử phạt công khai đấy à?
Lật Hạ vừa tức vừa khó hiểu, vị đại thần này chắc không phải là tối qua có hẹn với bạn gái “Vật lý” mà thức nguyên đêm đấy chứ?
Tiết học âm nhạc kết thúc, tiếng bạn học đi đi lại lại đánh thức Hứa Thành Mộ.
Bị chứng mất ngủ hành hạ mấy ngày nay, vất vả lắm mới ngủ được một giấc, anh mở mắt ra, hoang mang hơi nhíu mày.
Nhưng rồi lông mày giãn ra, quả nhiên là… lại ngủ được rồi?!
Sau khi kết thúc tiết học, Lật Hạ nhắn tin với bạn cùng phòng tên Tư Vi.
Lập Hạ: “Cái người trong mắt trong lòng chỉ có “Vật Lý”, Hứa Thành Mộ đến lớp dạy âm nhạc của tôi ngồi.”
Vi Vi: “Aaaaaaa, sao không nói sớm! Nếu nói sớm tôi đã đến tận nơi xem hai vị thần tiên choảng nhau rồi!”
Lập Hạ: “Hừ, cậu cứ nói thẳng là cậu muốn tới đây ngắm Hứa Thành Mộ đi!”
Lập Hạ: “Cơ mà, anh ta trả lời hết các câu hỏi rồi ngủ mất, ngủ hết cả tiết…”
Vi Vi: “ Ha ha ha ha, mặc dù… nhưng mà tôi phải cười trước kính sau!”
Vi Vi: “Óa! Tự nhiên tôi nghĩ đến một khả năng…”
Vi i: “Không phải là Hứa đại thần đã yêu thầm cậu, vì thu hút sự chú ý của cậu mà cố tình làm vậy đấy chứ? Bằng không thì sao đại thần chỉ hứng thú với Vật lý như anh ta lại đột nhiên tới buổi dạy thay của cậu, lại còn chiếm chỗ của đám đàn em lớp dưới chứ?”
Lật Hạ thấy suy luận của Vi Vi, đột nhiên cảm thấy… Cũng không phải là không có khả năng nhỉ?
Không phải là tại cô tự luyến, mà là vị thiên tài Vật lý lạnh lùng này nổi danh “Tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa, một lòng chỉ đọc sách Vật lý”, cũng bởi vậy nên mọi người mới trêu “Vật lý” là bạn gái của anh ta.
Vì một câu nói của Vi Vi, trong lòng Lật Hạ dâng lên chút mừng thầm.
Hai người nhắn thêm vài câu về tiết dạy đầu tiên của cô rồi hẹn gặp nhau ở chỗ cũ của căn tin số 3.
Đại học A có ba căn tin, căn tin số 3 được đám sinh viên thích hơn là căn tin số 1 và số 2, bởi vì bàn ăn ở đây được thiết kế tinh xảo hơn hai chỗ kia, vả lại còn có quầy bar.
Còn Lật Hạ thích căn tin số 3 không phải vì mấy thứ phù phiến này, mà bởi đầu bếp ở đây làm sườn xào chua ngọt vô cùng hợp khẩu vị của cô.
Lật Hạ tắt di động, chỉ muốn phi thẳng đến đó, nhưng thấy trên đường có nhiều người, trong trường cô lại là người nổi tiếng, nên Lật Hạ cố gắng kìm nén sức mạnh hồng hoang(*) trong cơ thể, cầm ô che nắng không nhanh không chậm đi về phía căn tin số 3.
(*Sức mạnh hồng hoang – 体内的洪荒之力 thể nội đích hồng hoang chi lực: theo zhidao ‘Trong tiểu thuyết “Hoa Ngàn Xương”, sức mạnh của hoang dã là sức mạnh của quỷ thần, hắn là quỷ thần, sau khi hoa nở ra ngoài ý muốn, quỷ thần truyền sức mạnh vào hoa và cơ thể hắn bị hủy hoại. Bây giờ có người nói không phải tôi nóng nảy mà là tôi không kiểm soát được sức mạnh to lớn trong cơ thể mình!’. Đại ý của cụm sức mạnh hồng hoang ở đây là cơn thèm ăn.)Sau khi đến căn tin số 3, Lật Hạ đặt túi xách lên bàn rồi cầm khay đi đến chỗ cửa sổ ở quầy để chọn thức ăn.
Ngay lúc cô đến trước cửa sổ bán sườn xào chua ngọt thì nghe thấy giọng nam lạnh lẽo nói với dì bán cơm ở ô bên cạnh: “Ngại quá, cháu đi tìm bạn để lấy thẻ cơm cái đã.”
Sau khi đi mua cơm, Hứa Thành Mộ mới phát hiện ra mình không mang theo thẻ cơm.
Chỉ là anh còn chưa dứt lời, tay Lật Hạ đã đưa tới, thẻ cơm của cô đã quẹt qua máy, một bữa cơm trưa của cô cứ thế bị trừ.
“Tôi quẹt giúp anh rồi đấy.” Lúc Hứa Thành Mộ đang nhìn thẻ cơm quẹt qua máy thì nghe thấy cô nói câu này.
Cô gái đứng bên cạnh anh, mái tóc dài mềm mại buông xõa, trên người tỏa ra mùi thơm mát như mùi hoa tươi.
Cô nhìn anh, gương mặt tươi tắn, đôi mắt lá liễu quyến rũ trời sinh, môi hạt châu(*) hơi cong, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.
(* Môi hạt châu là đôi môi gợi cảm với viền môi hơi cong, đi kèm điểm mấu nhấn nhẹ ở giữa môi trên nhỏ xinh.)Hứa Thành Mộ nhìn khuôn mặt quen quen này, lát sau mới nhớ ra cô chính là giáo viên âm nhạc dạy thay.
Anh lễ phép gật đầu cảm ơn cô: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn!” Giọng nói của cô dịu dàng lại dễ nghe.
Sau khi giúp Hứa Thành Mộ, Lật Hạ vô cùng vui vẻ đi tới chỗ bán sườn xào chua ngọt mà mình thích, rồi càng vui vẻ hơn.
Lúc cô cầm khay về bàn thì phát hiện ra Hứa Thành Mộ và bạn ngồi ở góc đối diện cách mình không xa.
Lật Hạ ngồi xuống chưa ấm chỗ thì Tư Vi bưng một phần cơm đi tới, ngồi đối diện cô.
“Oa! Hạ Hạ, cậu thấy chưa! Đối diện với góc này chính là Hứa Thành Mộ!” Tư Vi vui vẻ, mặt mày hớn hở.
“Tớ nhìn thấy rồi, vừa nãy còn giúp đại thần quẹt thẻ cơm nè.” Lật Hạ cũng vui vẻ bừng bừng nghiêng người tới, thấp giọng nói với Tư Vi.
Tư Vi kinh ngạc mở to mắt, sau đó kích động giậm châm, “Thật à?”
“Đúng vậy, anh ấy mua cơm mà quên thẻ, tớ quẹt giúp anh ấy.” Lật Hạ nói.
“Vậy chẳng phải là anh ấy nợ cậu một chầu à!”
“Trời má!” Tư Vi hưng phấn hơn, “Đây không phải là một bước trong kế hoạch theo đuổi cậu của đại thần đấy chứ?”
“Hả?” Lật Hạ tò mò ngẩng đầu lên.
Tư Vi vỗ ngực một cái, vô cùng chắc chắn nói: “Với kinh nghiệm đọc ngôn tình nhiều năm, tớ vỗ ngực cam đoan với cậu, bước kế tiếp nhất định sẽ là anh ấy mượn danh nghĩa trả tiền để xin wechat của cậu, sau đó hai người có thể ban ngày trò chuyện, ban đêm chuyện trò, đi học nhắn tin, tan học cũng nhắn tin, ăn cơm cũng nhắn, ngủ cũng nhắn, chẳng bao lâu đã có thể này ngày nọ nọ* rồi!”
(*酱酱酿酿 tương tương nhưỡng nhưỡng: nghĩa là “này nọ”, ám chỉ hành động người lớn.)Chỉ với một câu nói của Lật Hạ, Tư Vi đã dẫn dắt Lật Hạ mặc sức tưởng tượng, phát triển câu chuyện của hai người theo hướng tiểu thuyết ngôn tình, thậm chí còn chuẩn bị cân nhắc cả tên của con Hứa Mộ Thành và Lật Hạ sau này.
Hai thiếu nữ đang chìm đắm trong ảo tưởng vô cùng hoàn mỹ, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một bóng người, ngay sau đó có một giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên trên đỉnh đầu các cô, “Làm phiền một chút.”
Lật Hạ và Tư Vi đồng loạt ngẩng đầu, đồng thời âm thầm hít vào một hơi lạnh.
Hứa đại thần!
Trong mắt hai người đều hiện lên sự khiếp sợ xen lẫn mừng thầm!Lật Hạ: Không phải là tới xin Wechat thật chứ?
Tư Vi: Nhất định là đúng rồi! Cậu mau lên đi, Hạ Hạ!
Kết thúc màn trao đổi bằng mắt, Lật Hạ ra vẻ dịu dàng nhẹ nhàng, giương mắt nhìn về phía Hứa Thành Mộ đang rũ mắt nhìn, khóe miệng vẽ ra một nụ cười mỉm vừa phải.
Cô yên tĩnh dịu hiền chờ anh mở miệng xin Wechat của cô, thậm chí còn âm thầm mở phần mã QR trên wechat của mình, chỉ chờ một câu của anh.
Một giây sau, Hứa Thành Mộ đặt hai mươi đồng vừa mượn được của Tần Kha lên bàn Lật Hạ, “Đây là tiền cơm vừa rồi.”
Lật Hạ: “???”
Tư Vi: “???”
Lật Hạ không kịp phản ứng, khó hiểu: “Hả?”
Giọng nói trầm tĩnh lạnh nhạt của Hứa Thành Mộ vang lên: “Vừa rồi cảm ơn cô, không cần trả lại mấy đồng lẻ.”
Lúc này, nụ cười vừa được trưng ra của Lật Hạ dần dần biến mất, và nụ cười vui vẻ của Tư Vi cũng đóng băng trên mặt.
Hứa Thành Mộ mang tiền trả lại cho Lật Hạ xong liền quay về chỗ ngồi, tiếp tục cúi đầu ăn cơm trưa.
Lật Hạ cầm tờ hai mươi đồng kia, mắt to nhìn mắt nhỏ với Tương Vi một lúc lâu, Tư Vi mới phá vỡ sự trầm mặc này.
“À thì…” Tư Vi khoát khoát tay, “Đại thần đúng là thiên tài, mà lối suy nghĩ của thiên tài thì không giống với thường nhân chúng ta. Cách đại thần chủ động chắc hẳn cũng không giống với chúng ta mà nhỉ. Cậu xem lúc trước anh ta muốn cậu chú ý mà chạy tới lớp cậu dạy, chủ động trả lời các câu hỏi rồi lại ngủ, là chuyện mà não chúng ta có thể nghĩ đến à?”
Lật Hạ lắc đầu, hơn nữa cảm thấy Tư Vi nói rất có lý.
Tư Vi chớp mắt mấy cái với Lật Hạ, lại dùng giọng điệu của người từng trải nói với cô: “Dựa vào kinh nghiệm xem phim Hàn nhiều năm của tớ, có lẽ cậu phải chủ động xuất kích thôi”
“Cậu xem đi, anh ta đã mang tiền đưa tới trong tay cậu rồi.” Tư Vi như một chuyên gia tình yêu phân tích với Lật Hạ, “Còn cố ý nhấn mạnh là không cần lấy tiền thừa, đó chính là muốn nhắc nhở cậu, dùng “tiền thừa” này làm cái cớ để tạo dựng quan hệ với anh ta đó.”
Lật Hạ bừng hiểu ra: “À, tớ hiểu rồi!”
“Ý của cậu là, tớ đừng chiếm lợi của anh ta, mà nên đi tìm anh ta xin Wechat để trả lại mấy tiền thừa, sau đó nhắn tin, vòng vèo hùa theo ý muốn ‘chủ động cắn câu’ của anh ta!!”
Tư Vi đập tay với Lật Hạ, “Trẻ nhỏ dễ dạy!”
Nhưng mà, sau khi hai người “phân tích kỹ” Hứa Thành Mộ, lúc cô quay đầu muốn tìm anh để xin Wechat, thì thấy chỗ ngồi của anh đã trống từ lâu rồi.