Edit: FQ
Beta: Hoa Tuyết
Từ lần Hứa Thành Mộ và Lật Hạ đứng ở cửa ra vào và bị mọi người chú ý ở tiết âm nhạc hôm thứ bảy tuần trước, chuyện hai người họ yêu đương đã được truyền khắp diễn đàn trường.
Mấy tin dưa lê thế này thường được truyền đi rất nhanh, về hai người nổi tiếng trong trường như Hứa Thành Mộ và Lật Hạ thì lại càng không cần phải nói.
Nhất thời, ngoại trừ hai người trong cuộc, gần như ai ở trong trường cũng biết hai người đang quen nhau.
Lật Hạ thuộc phái hành động, nói chủ động liền chủ động.
Tối chủ nhật, dựa vào số điện thoại của Hứa Thành Mộ, cô tra được Wechat của anh, rồi yêu cầu thêm bạn.
Cơ mà hình như Hứa Thành Mộ không xem điện thoại, cô chờ một lúc lâu cũng không thấy anh chấp nhận lời mời của cô.
Mãi đến mười rưỡi, Lật Hạ bấm số điện thoại của anh.
Sau khi tiếng chuông vang lên một lúc, Hứa Thành Mộ mới nhận cuộc gọi.
Lật Hạ lễ phép hỏi: “Tôi không làm phiền anh chứ?”
“Không.” Hứa Thành Mộ đã nằm ở trên giường, tắt đèn, vừa nhắm mắt lại thì chợt nghe thấy tiếng Lật Hạ gọi anh: “Hứa Thành Mộ, mai cùng đi thư viện đọc sách không?”
“A, ý tôi là đến lúc đó có thể sẽ có chỗ tôi không hiểu, như vậy sẽ tiện hỏi anh…”
Hứa Thành Mộ trầm ngâm một lúc rồi thấp giọng “Ừ” một tiếng.
Tim Lật Hạ vốn đang lơ lửng, lập tức được yên ổn, cô âm thầm thở ra một hơi, giọng nói chứa ý cười: “Vậy tám giờ sáng mai chúng ta gặp nhau ở thư viện nhé! Còn nữa, vừa rồi tôi có thêm Wechat của anh, về sau cũng có thể nhắn tin trao đổi!”
Hứa Thành Mộ cầm điện thoại đang để ở bên cạnh, mở Wechat đồng ý đề nghị của Lật Hạ.
“Xong rồi.” Anh nói.
Giọng nam trong trẻo lạnh lùng, giống như gió mát ngày thu.
Lật Hạ chớp chớp mắt, cô hắng giọng một cái, nhắc nhở anh: “Tôi bắt đầu hát đây.”
“Ừ.” Anh nhẹ giọng đáp, hai mắt nhắm nghiền.
“Cuối cùng cũng đưa ra quyết định này, người ta ai nói thế nào em cũng không để ý tới, chỉ cần anh cũng khẳng định như vậy…” Lật Hạ dựa vào cảm giác cất giọng hát, giọng cô nhẹ nhàng, từng chữ từng chữ cất lên giống như những nốt nhạc mỹ diệu, xâu chuỗi với nhau là thành những câu ca êm tai.
Tới khi Lật Hạ hát xong bài “Dũng khí”, Hứa Thành Mộ cũng đã ngủ say.
Đã từng trải qua một lần, lần này Lật Hạ không hề ngạc nhiên, nghe thấy loa điện thoại truyền đến tiếng hô hấp vững vàng, cô cũng không tự chủ được mà thở nhẹ hơn.
Một lát sau, Lật Hạ khẽ nói một câu: “Ngủ ngon, Hứa Thành Mộ.”
Nói xong, cô có chút không nỡ mà kết thúc cuộc gọi chỉ ngắn ngủi vài phút.
Lật Hạ tắt máy, tâm trạng vui vẻ ngâm nga bài hát, đồng thời ôm con mèo Ragdoll vào ngực, một người một mèo chui vào trong chăn.
Cô tắt đèn, vuốt ve đầu con mèo: “Ngủ ngon nha!”
Mèo Ragdoll mềm nhũn kêu “Meow meow” mấy tiếng.
Sáng hôm sau, Lật Hạ mở mắt ra xem giờ, kinh hoàng bật dậy.
Đã chín giờ!!!!
“AAAA! Muộn mất rồi!” Lật Hạ vừa sợ hãi kêu lên vừa vén chăn nhảy xuống giường, chạy thẳng vào buồng vệ sinh để rửa mặt.
Cho dù Lật Hạ đã dùng tốc độ nhanh nhất để thay đồ, lúc ra khỏi nhà cũng đã hơn nửa tiếng sau.
Chờ tới khi Lật Hạ tới thư viện, bên trong gần như đã ngồi kín chỗ.
Cô nhìn theo từng dãy, tất cả đều đang cúi đầu đọc sách hoặc làm việc của mình.
Lật Hạ lấy điện thoại ra, nhắn cho Hứa Mộ Thành một tin trên Wechat: “Xin lỗi, tôi đến muộn, anh đang ngồi đâu thế?” Lật Hạ sốt ruột chờ vài giây, Hứa Mộ Thành vẫn không trả lời tin nhắn của cô, bất đắc dĩ cô chỉ có thể lấy số điện thoại, gọi điện trực tiếp.
Lần này Hứa Mộ Thành trả lời.
Lật Hạ nhỏ giọng hỏi: “Anh đang ở đâu? Tôi không tìm thấy anh?”
Hứa Thành Mộ thản nhiên trả lời: “Tầng hai, bên trái, hàng thứ tư gần cửa sổ.”
“Ok.”
Sau khi cúp điện thoại, Lật Hạ đi thẳng lên tầng 2, dựa theo vị trí mà Hứa Mộ Thành báo, cô rất thuận lợi tìm được anh.
Cô tới sau, cái bàn có thể chứa được bốn người, bên Hứa Thành Mộ ngồi chỉ có mình anh, đối diện có hai bạn học đang cúi đầu học.
Chỗ ngồi bên cạnh Hứa Thành Mộ để một cái cặp màu đen.
Lật Hạ vừa bước tới, Hứa Thành Mộ liền đưa tay lấy cái cặp màu đen để trên mặt ghế.
Lật Hạ hơi kinh ngạc.
Anh là đang…cố ý giữ chỗ giúp cô?
Lật Hạ khẽ cười, “Cảm ơn.”
Sau đó lại xấu hổ nói: “Xin lỗi, đã nói là hẹn lúc tám giờ, vậy mà tôi đến muộn.”
“Ừ.” Giọng điệu Hứa Thành Mộ vẫn lạnh nhạt như vậy, không nghe ra cảm xúc gì.
Lật Hạ lấy quyển sách mà anh đã chọn cho cô ở trong túi ra, ngồi bên cạnh anh, định thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn mỹ thiếu nam yên tĩnh một cái.
Qua một lát, Lật Hạ gian nan gặm một trang sách, mà nội tâm sắp sụp đỗ.
Đối với cô mà nói, Vật lý thực sự quá khó.
Thực sự xem không nổi nữa, Lật Hạ bèn lén lấy điện thoại ra, gửi cho Vi Vi một biểu tượng qua wechat.
Rất lâu sau, Tư Vi mới đáp lại, bảo đói bụng, muốn đi ra ngoài ăn trưa, lúc này Lật Hạ mới để ý cũng sắp tới mười hai giờ giữa trưa rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, chung quanh quả thực vắng đi không ít, gần như không còn ai nữa rồi.
Lật Hạ nghiêng đầu sang nhìn về phía Hứa Thành Mộ, anh vẫn đang cúi đầu, nghiêm túc ghi ghi chép chép tính tính toán toán trên vở.
Có người nói, đàn ông khi nghiêm túc chăm chú là đẹp trai nhất.
Trước kia Lật Hạ không hiểu, nhưng giờ khắc này, tận mắt nhìn chàng thanh niên ngồi bên cạnh mình chăm chú giải loại đề mà chỉ có cấp bậc thiên tài mới có thể nghiên cứu, trong tíc tắc, cô thật sự bị ánh hào quang phát ra từ người anh làm cho rung động.
Cô hơi nghiêng người, tay chống cằm, mất hồn nhìn anh.
Mãi tới khi chàng trai bị ánh mặt trời bao phủ quay mặt nhìn về phía cô, bất ngờ chạm phải mắt trong trẻo lạnh lùng của anh, cô mới vội hoàn hồn.
Hứa Thành Mộ thản nhiên nhìn cô, nghĩ là cô nhìn mình lâu như vậy là có chuyện muốn nói, nên hỏi hỏi: “Sao vậy?”
Nhìn lén đến xuất thần lại còn bị bắt tận tay, Lật Hạ có chút ngượng ngùng, nhưng cô vẫn cố ra vẻ tự nhiên, khẽ liếm môi dưới, hỏi: “Đi ăn cơm trưa không?”
Hứa Thành Mộ: “…”
Anh nâng cổ tay lên xem giờ, kẹp bút vào trong quyển sách, đóng sách lại, sắp xếp giấy tờ trong tập văn kiện rồi đáp lại Lật Hạ: “Ừ.”
Lật Hạ lập tức đứng dậy, đi theo sau anh ra ngoài.
Hai người cùng tới nhà ăn số 1 cách thư viện khá gần, mua cơm xong, vừa ngồi xuống thì điện thoại Hứa Thành Mộ đã rung lên ong ong.
Anh lấy điện thoại ra, nhìn tên hiển thị trên màn hình, rồi nhận cuộc gọi: “Mẹ.”
Lật Hạ nghe thấy Hứa Thành Mộ bình thản gọi đối phương một tiếng, sau đó hơi nhíu mày. Hứa Thành Mộ đáp đơn giản vài tiếng “Vâng”, sau khi cúp điện thoại muốn rời đi.
“Xin lỗi,” Anh thấp giọng nói: “Tôi có chút chuyện.”
“À, vậy anh cứ đi đi.” Lật Hạ đáp vô cùng hiểu chuyện.
Hứa Thành Mộ bưng khay cơm đi, lúc đi lại quay đầu lại nói với Lật Hạ: “Đồ ở thư viện, phiền em cầm hộ tôi.”
“Vâng.” Lật Hạ nhanh chóng đồng ý.
Anh nói xong cũng vội vàng bưng phần ăn tới cửa sổ thu đồ.
Lật Hạ tận mắt nhìn thấy phần cơm anh chưa ăn miếng nào đặt ở đó, bị dì nấu bếp dọn đi.
Hứa Thành Mộ cũng không quay đầu lại mà vội đi luôn.
Phút chốc chỉ còn lại mỗi mình Lật Hạ, bỗng nhiên cô có chút buồn vu vơ vô cớ.
Cô chọc chọc cơm trong chén, bỗng nhiên mất khẩu vị.
Hứa Thành Mộ đi rồi, Lật Hạ cũng không muốn lãng phí thời gian buổi chiều ở thư viện nữa.
Sau khi ăn xong cô liền trở về thư viện thu dọn đồ của hai người, sau đó về ký túc xá.
Lúc về đến ký túc xá, Tư Vi đang ngồi xem phim Hàn.
Thấy cô về, Tư Vi có chút kinh ngạc, hỏi: “Sao cậu lại về rồi? Không ở thư viện hẹn hò với Hứa thiên tài à?”
Lật Hạ thở dài, ngồi xuống ghế, nói: “Anh ấy đi rồi.”
“Lúc ăn cơm trưa thì nhận được cuộc điện thoại của mẹ anh ấy, rồi vội vàng đi luôn.”
Tư Vi trợn mắt, chốc lát mới phản ứng lại, nói: “Chắc trong nhà có việc gì gấp rồi.”
“Không phải ngày nào bọn cậu cũng gọi điện à? Nếu lo lắng thì đêm nay hỏi anh ta đi.”
Lật Hạ không nói thêm gì, sau đó bị Tư Vi kéo tới xem phim Hàn mới thành công dời sự chú ý.
Bữa tối cô và Tư Vi ăn cơm ở gần trường.
Ăn xong bữa tối, Tư Vi về trường, Lật Hạ thì về phòng thuê.
Cô thu quần áo phơi ở ban công vào nhà, gấp gọn gàng rồi cất vào tủ, sau đó đi vào phòng tắm, tắm rửa.
Lúc đi ra khỏi phòng tắm, Lật Hạ đã đổi sang mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt.
Cô nhìn giờ, đã 9:30 tối rồi.
Vẫn không thấy bóng dáng Cầu Cầu.
Lật Hạ đi tới ban công, gọi với về phía ban công bên cạnh: “Cầu Cầu? Cầu Cầu?”
Chốc lát, nghe thấy tiếng mèo kêu loáng thoáng, cô bèn vịn tay vào lan can, nghiêng nửa người về phía trước, gọi to: “Cầu Cầu?”
“Meowwww.”
Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa ban công đang đóng chặt, cất cao giọng hô: “Hàng xóm! Thả mèo nhà tôi ra!”
Đáp lại cô là sự im lặng.
Lật Hạ không cam lòng, tiếp tục gào: “Hàng xóm! Nghe thấy chưa! Mau thả mèo nhà tôi ra!”
Vẫn không có ai trả lời.
Cô cực kỳ tức giận, quay người đi sang gõ vang cửa nhà hàng xóm.
Nhưng bất kể là cô bấm chuông hay gõ cửa, vẫn không có ai ra=.
Hình như trong nhà không có ai.
Lật Hạ bất lực, chỉ có thể quay về nhà tìm cách khác.
Lòng vòng vài vòng trong nhà, vẫn không tìm được công cụ nào có thể giúp cô đi sang nhà bên cạnh.
Cô chỉ có thể quay lại ban công, nói chuyện với con mèo Ragdoll ở đối diện, trấn an bé mèo đang bị nhốt.
Thế nhưng sự thật nói cho Lật Hạ hay, đã không may thì uống nước cũng nghẹn chết.
Lúc cô đang lực bất tòng tâm dỗ dành Cầu Cầu, thì ngọn đèn nhỏ ở ban công, trên đỉnh đầu cô vụt tắt.
Lật Hạ: “…”
Cô hạn hán lời, đang muốn nổi giận thì trong đầu lại lóe sáng, nghĩ tới một công cụ vô cùng quan trọng.