Thần Giới Trở Mình Hoa Thiên Cốt

Chương 7

Part 1: THỨC TỈNH HUYẾT THẦN

Ánh lửa xanh lập lòe. Không một ngọn gió, hay nói đúng hơn là không có chút không khí nào, nhiệt độ lạnh đến mức có thể đông cứng máu trong người chỉ khi vừa bước vào động. Lửa vẫn cháy, khi tỏ khi mờ, chập chờn vô định, phủ những cái bóng dài tối tăm lên khung cảnh chung quanh.

Mười tám năm trôi qua từ sự kiện Yêu Thần xuất thế. Trong quảng thời gian tưởng dài không dài, nói ngắn không ngắn này, sau khi được Yêu lực của Yêu Thần kinh động, kéo khỏi cảnh giới vô đề chúng thần thượng cổ đã đẩy hắn vào, Huyết Thần bị phong ấn dù vẫn chìm trong giấc ngủ, nhưng thần lực lại từng ngày hồi phục. Giờ đây, sức mạnh kinh thiên của hắn mười phần đã có bảy, đủ khả năng thức tỉnh và kết giới phong ấn, trở lại Lục giới, bá chủ thiên hạ. Chỉ duy một chướng ngại còn sót: tầng phong ấn cuối cùng bao phủ quanh thần thể của hắn.

-------

RẦM!!!!!

Hoành Đao im lặng nhìn chủ tử vừa đập tan cái bàn đá trước mặt. Khi hắn nổi giận, lựa chọn tốt nhất luôn là “câm miệng và đứng nhìn”.

Chủ tử của hắn, Tử Ma Thần tướng, thuộc hạ cận thân dưới trướng Huyết thần bệ hạ, may mắn thoát được khi thần tôn bị chúng thần phong ấn, tạm ẩn thân và che giấu thần lực kinh người, đang sống với thân phận Tử Kính chân nhân trên Tiên giới, nuôi quyết tâm giải phong ấn Huyết thần, đưa hắn trở lại, khôi phục Thần giới đã vong. Kẻ này tính khí nóng hơn lửa, giết người không gớm tay, lúc vui lúc buồn không thể hiểu nổi. Vốn dĩ Hoành Đao hắn chọn làm quân sư cho kẻ sớm nắng chiều mưa trưa giông bảo như Tử Ma, chính là vì muốn lợi dụng hắn và bọn thuộc hạ để giải thoát Huyết thần, bá chủ thế gian. Khi bọn họ thành công, hắn có thể thành danh trong Lục giới, nắm quyền hành to lớn trong tay, tiếp tục thực hiện nguyện vọng của ca ca hắn – Trúc Nhiễm…

_ Khốn kiếp! Lẽ ra tấm màng phong ấn đó đã suy yếu khi Yêu Thần xuất thế rồi, tại sao đã tốn mấy trăm mạng “vật tế” vẫn chưa suy chuyển gì? Như thế làm sao có thể tiếp xúc để đánh thức Thần tôn????” – Tử Ma đấm vào cây cột bên cạnh. Cả chiếc cột khổng lồ nứt ra từng mảnh, may mắn Hoành Đao kịp thời dùng pháp thuật phục hồi trước khi nó đổ sụp xuống đầu họ.

_ Xin chủ nhân bình tĩnh. Người bộc phát thần lực, chẳng khác nào báo cho cả Tiên giới biết về thân phận thật của người. Phải nhớ, người hiện giờ là Tử Kính chân nhân, không phải Tử Ma Thần tướng.

Tử Ma nghe lời này, bình tĩnh lại. Gã Hoành Đao này, ngoài mặt gọi hắn là chủ nhân, nhưng trong lòng chưa bao giờ thật sự thần phục hắn. Hắn đã lăn lộn chiến trường mấy ngàn năm, những âm kế quỷ mưu này, nếu cho là hắn không thể nhận ra thì thật coi thường hắn quá. Chỉ vì, tên này là một nhân tài thật sự, mưu lược binh pháp vô cùng biến hóa, đạo hạnh cao thâm, có thể sử dụng được bao lâu cứ sử dụng bấy lâu…

_ Hoành Đao – hắn nghiến răng nghiến lợi – ngươi nói xem, vì sao phong ấn đến giờ vẫn chưa sụp đổ?

_ Thượng cổ chúng thần không hoàn toàn là mấy kẻ vô tích sự ăn không ngồi rồi, hợp sức dựng nên kết giới, tất nhiên không dễ phá hủy. Kế hoạch phá kết giới của chúng ta không thành, có cố gắng hơn cũng chỉ tốn thời gian công sức, chưa tính đến khi lượng máu tế vật quá nhiều, chúng tiên sẽ đánh hơi được. Chi bằng…chuyển sang phương án khác.

_ Nói xem? – Tử Ma cau mày nhìn hắn.

_ Vẫn là phá kết giới, nhưng không phải chúng ta ra tay, mà là Thần tôn bệ hạ. – Hoành Đao cười nham hiểm, đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên ánh nhìn tính toán.

------------------

_ Mẫu thân! Mẫu thân nhìn xem, Hanh Tức lại béo lên rồi. Cứ thế này, thần thú thượng cổ sẽ trở thành thần hợi vô dụng mất thôi. – Bạch Phong Uyển bĩu cái môi xinh xắn, nhắc heo nhỏ Hanh Tức béo tròn quay như trái bóng lên, lắc lắc trước mặt Hoa Thiên Cốt, khiến nó chóng mặt buồn nôn rất muốn táp mạnh vào tay cô gái này, chỉ có điều ăn no buồn ngủ quá, không tập trung được.

Hoa Thiên Cốt nhìn Hanh Tức, liên tưởng loài cá Cổn Cổn, suýt nữa cười phun cả hàm răng. Như thế này, sắp thành thú Cổn Cổn mất rồi. Thấy con heo nhỏ bị lắc đến sao bay đầy trời, không khỏi tội nghiệp, dù gì nó cũng là ân nhân cứu mạng nàng, bèn nhấc nó khỏi ma trảo của Uyển Nhi nghịch ngợm, ôm vào lòng. Hanh Tức béo được an toàn trong lòng chủ, hếch hếch cái mũi vẻ hài lòng, dụi dụi vào ngực Hoa Thiên Cốt tìm tư thế thoải mái nhất rồi lăn ra ngủ.

Nàng vươn tay nhéo cái mũi nhỏ của con gái, mỉm cười: “Con bé này…có cô nương nào 17 tuổi còn loắt cha loắt choắt như con không? Đã ngự kiếm được chưa đấy?” Con bé giống nàng chết được. Đánh nhau trực diện, ngũ hành, pháp thuật cái nào cũng xuất sắc, sao ngự kiếm luyện mãi vẫn không xong, mỗi lần đi đâu muốn bay về Tuyệt Tình điện toàn phải tìm người xin đi ké. Song Nhi chỉ thử qua một lần đã có thể cưỡi gió bay vun vút. Tư chất hai đứa nó…đúng là trái ngược nhau.

_ Mẫu thân, con không thích ngự kiếm, cứ nghiêng nghiêng thế nào ấy, ghê chết được. – nó trề môi - con đánh nhau giỏi là được, ngự kiếm ngự phong chỉ để chạy trốn chứ có hay ho gì?

_ Không thể nói vậy – một giọng nói lạnh lùng cất lên.

_ Phụ thân! – Bạch Phong Uyển trừng mắt. Nàng tưởng phụ thân bận việc với sư bá. Sao lại nghe được câu này. Tiêu rồi!

Bạch Tử Họa lạnh lùng liếc nàng, đi đến bên ái thê, đang định ngồi xuống cạnh nàng lại phát hiện heo nhỏ Hanh Tức đang thoái mái rúc trong lòng nàng, áp khuôn mặt núc ních vào ngực, đường đường chính chính ăn đậu phụ. Hắn nhíu mày, chẳng nói chẳng rằng nắm cổ nó giằng ra, ném cái véo.

Bạch Phong Uyển nhìn Hanh Tức bị ném đi đang ụt ụt thảm thiết, đứng cứng đơ. Phụ thân hôm nay…vẻ mặt cứ như ai cũng thiếu nợ người vậy…

Bạch Tử Họa giải quyết xong cái đinh trong mắt, phủi phủi tay tiêu sái ngồi xuống cạnh phu nhân nhà mình, liếc tiểu nữ một cái sắc lẹm, phun ra 3 chữ: “Ra ngoài đi!”

Bạch Phong Uyển rụt cổ, tự giác lui ra ngoài, quay đầu chạy biến, lại còn rất ngoan ngoãn đóng cửa thư phòng. Lúc này, phụ thân chính là ổ kiến lửa. Tuyệt đối không thể đụng vào…

Bạch Tử Họa im lặng hồi lâu, mặt xám xịt. Hoa Thiên Cốt nhìn hắn, chẳng biết làm sao, cứ thế ngoan ngoãn ngồi yên chờ hắn lên tiếng.

_ Tử Kính chân nhân cho người đến báo, gần chỗ ông ta xuất hiện dị tượng. – rất lâu sau, Bạch Tử Họa mới mở miệng.

Hoa Thiên Cốt đang buồn chán sắp ngủ gục, nghe thế bèn ngẩng đầu nhìn hắn. nhăn mặt: “Dị tượng?”

Hắn cứng ngắc gật đầu: “Ông ta cảm nhận được có một sức mạnh rất lớn đang bị che giấu. Theo tính chất, đó là thần lực bộc phát, nhưng chỉ trong chốc lát”

Hoa Thiên Cốt trợn mắt: “Không phải thiếp. Mấy năm nay thiếp không ra khỏi Trường Lưu, càng không sử dụng thần lực.”

Bạch Tử Họa bất đắc dĩ nhìn nàng: “Ai nói ta nghi ngờ nàng? Nếu đó thật sự là nàng, có gì đáng lo?” Hắn luôn bên cạnh nàng, nếu bận việc cũng sai Đường Bảo hoặc U Nhược trông chừng nàng. Nàng sao có thể ra khỏi nhà mà hắn không biết cơ chứ?

Mặt Hoa Thiên Cốt cứng lại. Thần lực. Không phải nàng. Đùa à?????

_ Vậy….? – mặt Hoa Thiên Cốt như đang nuốt phải thỏi vàng.

Bạch Tử Họa cứng ngắc gật đầu. “Có hai khả năng: một là Tử Kính chân nhân báo tin nhảm, hai là…” – hắn nói đến đây liền ngừng, mặt đen như đáy nồi.

Hoa Thiên Cốt hoảng hồn đứng phắt dậy: “Không thể nào! Yêu Thần là vị thần cuối cùng còn sót lại. Chắc chắn hắn nói nhảm…”

Bạch Tử Họa ngao ngán thở dài: “Ta cũng hy vọng hắn rảnh rỗi nên tìm chuyện nói chơi cho có tụ. Nhưng Tử Kính này có địa vị khá cao trong Tiên giới, lời nói hành động sao có thể tự tiện như vậy…Vả lại…”

Dây thần kinh trong đầu Hoa Thiên Cốt đứt phựt. “Vả lại…?”

_ Cách đây mấy tuần, ta có cảm nhận được một luồng sức mạnh bí ẩn. Nhưng khi ta kiểm tra lại chẳng có chút dấu vết nào. Chỉ có thể xác định vị trí cơ bản, quả thật là quanh địa phận của Tử Kính chân nhân…”

Câu này của Bạch Tử Họa vừa thốt ra, Hoa Thiên Cốt nghe trong đầu mình nổ “bùm”. “Không thể nào…Không thể nào…” – nàng vô lực ngồi phịch xuống. “chẳng lẽ chúng ta không sống yên ổn được sao?”

Bạch Tử Họa trong đầu rối tung. Đột nhiên nhớ lại những lời của Đông Phương Úc Khanh sau giấc mơ của Hoa Thiên Cốt, sắc mặt đã đen càng đen hơn: “Tiểu Cốt, nàng biết Tử Phong là ai không?”

_ Tử Phong? – Hoa Thiên Cốt nhăn mặt – Nghe rất quen, nhưng thiếp không biết.

_ Đừng tìm trong kí ức của “Hoa Thiên Cốt”, tìm trong kí ức của “thượng cổ Yêu Thần” đi!

Hoa Thiên Cốt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, khẽ nuốt nước bọt, nhắm mắt lục tìm trong kí ức hàng vạn năm trước.

Khoảng một chung trà sau, nàng mở bừng mắt: “Có rồi! Tử Phong, một thần tướng thượng cổ, sau nhập ma thành Ma Thần thứ hai ở Thần giới, nhưng do giết người quá nhiều nên sớm bị gọi là Huyết Thần. Năm vạn năm trước đã bị chúng thần hợp sức phong ấn, chìm vào giấc ngủ trong một băng động thiên nhiên, bao phủ bởi một kết giới cực mạnh.”

Hai chân mày Bạch Tử Họa chau thành hình chữ “xuyên”. Quả thật giống hệt Đông Phương Úc Khanh từng nói.

_ Nàng nói đúng chứ? Lần này là Huyết Thần thật sao? – một giọng quen thuộc bất ngờ vang lên.

Hoa Thiên Cốt há hốc mồm nhìn. Bạch Tử Họa ngoái đầu, nhất thời không kìm được nghiến răng rủa. Mẹ kiếp! Lại là Đông Phương Úc Khanh.

-----hết part 1-----

Part 2: BỒNG LAI ĐẠI NẠN

Bạch Tử Họa bày ra thái độ khó chịu ra mặt, phun ra bốn chữ “Đông Phương Úc Khanh” qua kẽ răng.

Đông Phương Úc Khanh đã quen biểu cảm này của hắn mỗi khi thấy mặt mình, cười nhạt phớt lờ, tự nhiên đến ngồi cạnh Hoa Thiên Cốt, lại còn vô cùng thoái mái tiêu sái rót trà, đưa lên miệng uống.

Hoa Thiên Cốt hơi đơ. Bạch Tử Họa nhìn thấy, cố gắng lắm mới kiềm chế được ý muốn đánh người. Bình tĩnh! Bình tĩnh! Vì thể diện Trường Lưu…

Hoa Thiên Cốt chứng kiến thái độ của hai người, rất thức thời nhận ra nếu mình không phá vỡ bầu không khí này, ắt hẳn sư phụ sẽ sớm vứt luôn mặt mũi mà giở trò bạo lực với Đông Phương, tâm trạng vô cùng tồi tệ khi nãy cũng vì thế mà giảm bớt mấy phần.

Nàng nhanh chóng thò đầu ngăn hai kẻ đang không ngừng bắn tia lửa điện kia, hỏi: “Đông Phương, sao huynh lại đến đây?”

Đông Phương Úc Khanh nghe nàng hỏi, tức thì lơ Bạch Tử Họa đi, quay qua tươi cười với nàng, nháy mắt: “Ta nhớ nàng. Không được sao?”

Cơ mặt Hoa Thiên Cốt giật giật. Trước mặt sư phụ lại dám nói thế…hắn hận thế gian quá yên bình sao?

Thấy biểu hiện của Hoa Thiên Cốt, lại liếc qua khuôn mặt sắp đen ngang than đá của Bạch Tử Họa, hắn nắm bàn tay đưa lên miệng khẽ ho: “Khụ…ta đùa thôi. Là do mấy ngày trước Dị Hủ các có tin, Tử Kính chân nhân báo về sự xuất hiện của thần lực. Nghĩ đi nghĩ lại, cho là Trường Lưu ắt đã biết tin, bèn đến đây xem, nhân tiện có phải là nàng phát yêu lực không thế Cốt Đầu?”

_ Không phải ta. – mặt Hoa Thiên Cốt xụ xuống. Nhìn sắc mặt của phu thê nàng là đủ hiểu. Nếu là nàng có gì phải lo sợ?

Nụ cười trên mặt Đông Phương Úc Khanh cứng ngắc. Hắn vẫn hi vọng đúng là nàng, không ngờ…nỗi lo lắng của hắn lại thành sự thật. Quay sang nhìn Bạch Tử Họa, trao đổi cho hắn ánh mắt “ngươi có nghĩ như ta không”, nhận được cái gật đầu bất đắc dĩ của hắn, biểu cảm đùa cợt phớt đời lúc nãy hoàn toàn biến mất, chân mày chau lại dính sát vào nhau. Lẽ nào…thật sự là Tử Phong?

---------------------

Chánh điện – Trường Lưu sơn

_ Không ngờ, vẫn còn một Huyết Thần tồn tại… - Sênh Tiêu Mặc thở dài.

Ngay sau khi phu thê Hoa Thiên Cốt nói chuyện ở Tuyệt Tình điện, tất cả bậc trưởng bối ở Trường Lưu đều tề tựu ở đây, bàn bạc về vấn đề thần lực. Bên cạnh tam tôn và Chưởng môn phu nhân, còn có Đông Hoa thượng tiên đại diện thiên đình, Đấu Lan Can, Tử Huân Thiển Hạ, Dị Hủ quân, nguồn gốc tin báo – Tử Kính chân nhân và Sát Thiên Mạch với tư cách Ma quân cũng có mặt. Trừ mười người bọn họ, toàn bộ đệ tử các môn phái chưa một ai hay biết hung tin, kể cả hai nữ nhi của Bạch Tử Họa.

_ Quả thật rất chấn động. – Ma Nghiêm cau mày – bây giờ Đế Hậu đã biết, nhưng họ cũng chẳng làm được gì nhiều. Vấn đề này có lẽ chỉ trông chờ Trường Lưu và các tiên phái giải quyết.

Bạch Tử Họa ngồi trên ghế chủ vị, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Hoa Thiên Cốt bên cạnh nhìn cả đại điện im lặng ảm đạm, đắn đo một hồi bèn nói: “Thật ra, chúng ta là lo lắng Huyết Thần thức tỉnh. Nhưng hắn căn bản không thể phá phong ấn nếu không có sự giúp đỡ bên ngoài. Muốn ngăn cản hắn, chỉ cần giải quyết những kẻ âm mưu giải phong ấn cho hắn, chuyện thế là xong.”

Tất cả mọi người trong điện, chân mày đang thành hình chữ xuyên, bèn giãn ra một ít. Nhưng chỉ chưa đầy mấy giây sau, Bạch Tử Họa lại cau chặt mày, nặng nề lên tiếng: “Nhưng chúng ta thậm chí còn không biết động phong ấn ở đâu. Địa phận của Tử Kính chân nhân là vùng băng sơn, băng động lớn nhỏ không dưới một nghìn, làm thế nào tìm được nó?”

Lời này quả thật rất phũ phàng khi gạt phăng chút tia hi vọng của mọi người, nhưng lại hoàn toàn có lí. Sắc mặt chúng nhân đều xám xịt.

_ Nhưng tuyệt đối không thể để Huyết Thần xuất thế. Đã như thế, hay là lục soát từng động một? Tiên giới thiên binh thiên tướng thượng tiên hạ tiên hàng vạn người, kiên trì tìm kiếm tin chắc sẽ thành công.”

_ Thần lực trong không khí phát ra ngày càng rõ ràng, chứng tỏ phong ấn đang suy yếu nghiêm trọng. Nếu không khẩn trương, chỉ e Huyết Thần sẽ sớm thức tỉnh…”

Trong điện đang căng thẳng đến cực độ, tưởng như không khí căng cứng sẽ phát nổ bất cứ lúc nào, bỗng đại môn mở toang, một bóng nguời hốt hoảng chạy vào.

Ma Nghiêm đen mặt quát: “Thập Nhất, ngươi thật to gan. Dám xông vào chánh điện trước mặt chúng thượng tiên?”

Lạc Thập Nhất thở hổn hển, mặt cắt không còn giọt máu, cúi gằm mặt xuống đất, dập đầu: “Bẩm Tôn thượng, phu nhân, sư phụ, Nho tôn,...đệ tử to gan phạm môn quy, sẽ chịu phạt sau. Trường Lưu vừa nhận được một…đầu người, kèm lá thư báo chưởng môn Bồng Lai đảo Nghê Thiên Trượng đã mất tích, trên dưới cả phái đều bị tàn sát, không ai sống sót. Kẻ đó muốn Tôn thượng một mình đến Bồng Lai, nếu không sẽ tiếp tục diệt Mao Sơn…”

Tin này của Lạc Thập Nhất quả thật là sét đánh ngang tai, như tạt dầu hỏa vào đám cháy, ngay lập tức biến hầu hết người nghe thành tượng đá.

Bạch Tử Họa hoàn hồn đầu tiên, vội đứng bật dậy, đi như bay ra khỏi điện.

Hoa Thiên Cốt nghe tin, từ đầu đến cuối vì quá kinh hoàng mà đã mất đi khả năng suy nghĩ, ngồi ngây ra trên ghế, chỉ đến khi Sát Thiên Mạch nắm lấy nàng lôi đi do gọi mãi không tỉnh, chút lí trí của Hoa Thiên Cốt mới quay về não bộ.

Tất cả mọi người đều vì kinh hoàng, chỉ lo quan tâm biến cố kinh thiên động địa này, không một ai để ý nụ cười nhếch mép thoáng qua trên môi người được gọi là Tử Kính chân nhân, kèm một tia tàn ác lóe lên trong ánh mắt.

----------

Khi đám người Bạch Tử Họa đến ngay sơn môn Trường Lưu, đã thấy có mười người đang quỳ trước cửa. Tất cả đều nhếch nhác, thê thảm ma không ra ma người không ra người, tóc tai rối tung, cả người máu me bê bết cực kì thảm hại. Một kẻ trong số đó bò đến dưới chân Bạch Tử Họa, run rẩy kể lại. Họ vốn là mười đệ tử duy nhất của Bồng Lai còn sống sót, nghe tin bản phái xảy ra đại nạn vội vã trở về, nào ngờ khi đến nơi lại thấy một viễn cảnh kinh khủng tựa địa ngục trần gian, vả lại còn có kết giới giăng xung quanh, làm cách nào cũng không thể bước qua đại môn. Khó khăn kể lể một hồi, lai tha thiết cầu xin Bạch Tử Họa cứu giúp. Hoa Thiên Cốt nghe được, nhớ lại thảm cảnh ở Mao Sơn năm nào, tim thắt lại. Mùi máu tanh ghê người lúc đó, nàng chưa bao giờ quên…

Lạc Thập Nhất rút lá thư đã dính máu khô đen kia ra, giao cho Bạch Tử Họa. Hắn càng đọc, mày càng chau, sắc mặt càng trầm xuống, sát khí cũng tỏa ra càng lúc càng mạnh.

-------------
Bình Luận (0)
Comment