Khi quản lý La tuyên bố sắp tuyển thêm một nhóm nhân viên, cũng bắt đầu chuyển sang chế độ thay ca.
Tất cả mọi người đều không dám tin tưởng.
Đặc biệt là khi nhìn thấy quản lý La tuyên bố thời gian làm việc.
Ca sáng, 7 giờ sáng đến 4 giờ chiều.
Ca tối, 4 giờ chiều đến 1 giờ sáng.
Còn có giờ nghỉ và ăn cơm, giờ làm việc chỉ có 8 tiếng.
Tuy rằng đây là thời gian làm việc do quốc gia quy định, nhưng trên thực tế.
Nếu bạn dám nhắc đến yêu cầu này, nhất định sẽ bị người ta cười chê.
Đặc biệt là ngành dịch vụ ăn uống, rất nhiều lúc đều phải theo khách hàng, phần lớn còn không có thay ca.
Nhóm chat yên lặng một lúc lâu, Thường Hiểu Thiến có quan hệ không tệ với Đường Tụng liền đánh bạo @ hắn, cầu hắn chứng thực.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, tất cả nhân viên đều vui mừng không thôi.
Vô số lời tâng bốc xuất hiện.
4 giờ chiều, checkin tan làm xong, Đường Tụng liền rời đi.
Nhân viên khác tự nhiên chưa thể đi, nhất định phải chờ tuyển người xong mới có thể.
Nhưng hiển nhiên là mọi người đều không bất mãn.
…
Chung quanh phòng cà phê có mấy con phố thương mại.
Đường Tụng lên mạng tìm một tiệm tóc có đánh giá tốt nhất, trực tiếp đi bộ qua.
Năm sáu phút sau, liền đi đến nơi.
Bước vào cửa, bên trong rất vắng vẻ.
Thời điểm này cũng là thời điểm ít người nhất.
Một cô gái ăn mặc mát mẻ, màu da trắng như tuyết tiến lên nghênh đón: “Hoan nghênh quang lâm, chào ngài, xin hỏi là cắt tóc hay dưỡng da?”
“Cắt tóc!” Đường Tụng chạm mắt với đối phương, cũng không tránh né, mà rất ung dung.
Trái lại thì cô gái kia vừa nhìn thấy đôi mắt của hắn, lập tức thất thần trong chốc lát.
Trên mặt cũng đỏ ửng, tâm lý toát ra một câu hỏi.
“Trong mắt anh có xuân và thu, vượt qua tất cả núi non sông suối mà em từng thấy.”
Đây là đôi mắt hấp dẫn nhất mà nàng từng nhìn thấy.
Đen như mực, nhưng lại óng ánh rực rỡ.
Bởi vì không mặc thời trang, nên khí chất của Đường Tụng bây giờ cũng không quá lóa mắt.
Nhưng đôi mắt đặc biệt này, vẫn khiến cho hắn trở nên khác với người bình thường.
“Có thể cắt tóc chứ?” Đường Tụng thấy cô gái nhìn chằm chằm mình không nhúc nhích, liền hỏi dò.
Cô gái nói chuyện cũng không mạch lạc: “Tiệm… tiệm chúng tôi có… thợ bình thường là 99 đồng, thiết kế lâu năm là 199, giám đốc kỹ thuật là 299… xin hỏi… wechat của ngài… a không, xin hỏi ngài chọn cái nào?”
“Vậy 299 đi!”
Đường Tụng thản nhiên liếc mắt nhìn đôi chân của nàng, da trắng thật!
Cô gái cười ngượng ngùng: “Vâng tiên sinh, tôi đưa ngài đi gội đầu trước.”
Đến phòng gội đầu, Đường Tụng nằm lên.
Những ngón tay nhẹ nhàng mát xa da đầu hắn.
Lực khá ổn, cường độ không cao, nhưng thời gian rất dài, Đường Tụng rất hưởng thụ.
Toàn bộ quá trình đều rất yên tĩnh.
Không có chào hàng thẻ hội viên hay thẻ tích điểm gì cả.
Đường Tụng không khỏi cảm khái, tiệm tóc bây giờ cũng văn mình như vậy sao?
Mấy em gái gội đầu cũng xinh đẹp như vậy, phục vụ còn chu đáo như này nữa.
Sau này phải đến thường xuyên.
Chờ thợ cắt tóc đến, cô gái lại chụp trộm sau lưng Đường Tụng, chia sẻ đến nhóm chat ký túc xá.
“Hôm nay gặp phải nam thần, còn đẹp trai hơn cả hot boy trong trường chúng ta. Cực kỳ đẹp trai, khiến người ta khó quên, ánh mắt kia… chỉ nhìn thôi đã thấy choáng rồi, còn dáng người thì như bước ra từ Manga, quá tuyệt vời, cứu mạng…”
“Tai nghe là giả, mắt thấy mời là thật.”
“Dáng người rất khá nha, Tiểu Tĩnh, mau chụp chính diện đi, bọn mình muốn xem mặt.”
“Mình muốn xem mắt.”
Tiểu Tĩnh: “Mình không dám, mình nói chuyện với anh ta không mạch lạc. Lúc nãy gội đầu còn không dám hỏi nước đã vừa chưa. Da của anh ta cũng rất đẹp, mình sờ trộm vài cái, mẹ nha, còn trơn trượt hơn của ngực của mình. Không biết có phải minh tinh thần tượng còn chưa ra mắt hay không.”
“Đây không phải cửa hàng nhà cậu sao? Cậu kiêm chức gội đầu từ bao giờ vậy?”
“Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là phát xuân rồi.”
Tiểu Tĩnh: “Vốn không phải mình gội, nhưng thật sự là không nhịn được! Muốn dán vào …”
“Lại bắt đầu rồi!”
“@ Tiểu Tĩnh, chờ đi học, mình cũng muốn dán vào, hôn hôn!”
“@Tiểu Tĩnh, trực tiếp bộc lộ thân phận con gái chủ tiệm, bắt lấy anh ta đi.”
“Đúng vậy, cậu xinh đẹp như vậy, ngực lại to như vậy, sợ cái búa.”
“Nhìn soái ca này mặc quần áo khá bình thường, điều kiện gia đình chắc cũng bình thường. Cậu có thể dùng ưu thế này để trói lấy anh ta. Nếu như không được, cậu gửi ảnh qua đây, nếu như thích hợp mà nói, mấy người chúng ta cùng góp vốn, bao nuôi anh ta.”
“Đúng, bạn trai chung nha.”
…
Thợ cắt tóc là một anh trai hơn 30, ăn mặc rất mốt, sau gáy còn có một cái đuôi ngựa.
Đi đến bên cạnh, nhiệt tình hỏi: “Soái ca, xin chào, tôi là Tony, anh có yêu cầu gì với kiểu tóc không?”
Đường Tụng nghe cái tên này, liền biết tài nghệ không thấp rồi.
Cười nói: “Anh là nhân sĩ chuyên nghiệp, tôi không có yêu cầu gì, anh cứ dựa vào kinh nghiệm để tạo hình đi, thoải mái là được.”
Tony quan sát Đường Tụng một lúc, đặc biệt là ngũ quan của hắn.
Dáng vẻ nghiêm túc kia, để Đường Tụng hơi hoảng.
“Nói thật, với gương mặt này, để kiểu tóc nào cũng ok. Nhưng tóc cậu màu đen sẫm, lại dày, hàm dưới… tôi đề nghị cắt kiểu…”
“Như vậy sẽ làm nổi bật đôi mắt này, hơn nữa nhìn qua còn sạch sẽ thoải mái, hiệu quả tuyệt đối cực tốt.”
Nói xong, Tony còn lấy một album ra, cho Đường Tụng xem hàng mẫu.
Đường Tụng không hiểu rõ lắm, thấy Tony chuyên nghiệp như vậy, trong lòng cũng yên tâm: “Được, vậy cứ làm theo anh nói đi.”
Tony cầm kéo rất tự tin, đúng là có khí chất của một nhà nghệ thuật.
Đường Tụng nhắm mắt lại, bắt đầu nghiên cứu nhiệm vụ của hệ thống, lặng lẽ chờ đợi.
Bên tai là âm thanh ‘tạch tạch’ của kéo.
Hơn nữa tiếng sau, Tony vỗ tay một cái, vô cùng tự hào nói: “Soái ca, nhìn xem có cần điều chỉnh chỗ nào không, tôi thấy rất tốt, rất hoàn mỹ.”
Đường Tụng mở mắt ra.
Trong gương.
Mái tóc hơi rối, phong phú nhưng lại không hỗn loạn.
Tóc mai và hai bên, đỉnh đầu đều rất tự nhiên, nhìn qua rất thoải mái.
Vài chụm tóc mái lao qua chân mày, để lộ đôi mắt sáng như sao.
Làn da trắng, tóc đen, ngũ quan tuấn lãng, giống như một bức tranh.
Đường Tụng đứng lên, thân thể cao ngất, tỷ lệ dáng người tuyệt vời.
Cho dù chỉ mặc quần áo bình thường, vẫn thể hiện ra sức hút khó đỡ.
Không biết người khác thế nào, chứ Tiểu Tĩnh ở bên cạnh đã ngây người.
Bàn tay còn đang chụp ảnh theo bản năng, nhưng quên tắt đèn flash.
Đèn flash lóe lên, Đường Tụng liếc mắt nhìn qua nàng.
Tiếng tim đập thình thịch!
Anh ấy không phải đáp tiêu chuẩn, mà là bài thi của bản thân mình!