Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Lý Nhã Lỵ, Đường Tụng cho nàng một gương mặt tươi cười.
Đối phương đáp ứng soải khoái như vậy, cũng là chuyện trong dự liệu.
Hắn có thể cảm nhận được, Lý Nhã Lỵ rất có hảo cảm với mình.
Nếu hắn cứng rắn một chút, vậy có thể đưa nàng về nhà ngay hôm gặp mặt rồi.
Trên thực tế, hắn bây giờ đã coi như là rất khắc chế.
Với giá trị con người và tướng mạo của hắn bây giờ, nếu hắn muốn buông thả.
Vậy e rằng hơn trăm cô gái trong wechat của hắn đều không chạy khỏi.
Vậy có phải là trực tiếp kiếm hơn 100 cái bất động sơn rồi không?
Trực tiếp một bước lên trời.
Cái ý nghĩ này tuy rất hấp dẫn, nhưng mà cũng để cho hắn sợ hãi.
Đường Tụng sợ mình trở thành một người máy không có tình cảm.
Ít nhất thì hắn bây giờ rất bài xích loại ý nghĩ này.
Mấy cô gái hắn đi lại gần trong khoảng thời gian này, đều là những cô gái hắn từng tìm hiểu và có hảo cảm, hơn nữa còn nguyện ý tiếp xúc sâu hơn.
Ví dụ như Lý Nhã Lỵ, nàng tạo cho hắn một ấn tượng rất không tồi.
Đương nhiên, chân của nàng cũng là một nhân tố rất quan trọng.
Đúng là một cô gái đáng giá tìm hiểu ‘sâu’ hơn.
…
Đến lúc gần tan làm, Đường Tụng đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ.
Là chủ nhà cũ của hắn.
“Alo, tiểu Đường, đến ngày đóng tiền nhà rồi, đừng quên nhé.”
Lúc này Đường Tụng mới nhớ ra, hắn tốt nghiệp được ba tháng, căn nhà kia cũng thuê được ba tháng rồi.
Tính toán ra, hôm qua chính là ngày phải trả tiền nhà.
Chắc là chủ nhà không thấy hắn nói gì, cho nên mới gọi điện thoại giục.
Nghĩ đến căn nhà thuê 20 mét vuông kia, Đường Tụng vẫn rất có tình cảm.
Đó là chỗ ở riêng đầu tiên của hắn sau khi tốt nghiệp.
Tuy rằng nhà cửa không tốt lắm, nhưng đó vẫn là một không gian nhỏ duy nhất thuộc về hắn.
Khi mưa to, cho hắn một khung cửa sổ an tĩnh.
Sau khi thức đêm tăng ca, có thể giúp hắn ngủ nướng cả ngày.
Đối với hắn lúc đó, nó thật sự là một căn nhà nhỏ.
Hơn nữa bên đó còn rất nhiều đồ lung tung chưa cầm.
Chủ yếu là sách, cái khác thì có thể vứt cũng được.
“Anh Hàn, quên không nói với anh, tôi không thuê nữa, lát nữa tôi tan làm thì sẽ qua lấy hành lý.”
“A…” Đối phương rõ ràng là hơi bất ngờ: “Được rồi, như vậy thì tiền thế chấp…”
Tiền thuê nhà là đặt cọc một tháng, trả ba tháng một, nếu không thuê tiếp, dựa theo hợp đồng, tiền thế chấp thuộc về chủ nhà.
“Tôi cũng không cần tiền thế chấp, xin lỗi, nếu chiều nay anh rảnh thì qua đó một chuyến, tôi đưa chìa khóa cho anh.”
“Được, vậy chiều gặp.” Nghe thấy Đường Tụng không cần tiền thế chấp, chủ nhà đáp ứng rất sảng khoái.
Bởi vì vị trí không tệ, nên hắn cũng không lo không cho thuê được.
Cúp điện thoại, nhìn đồng hồ, đã hơn 4 giờ.
Liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Nổ máy, lái xe đến con đường quen thuộc kia.
Khu chung cư ở ngay trước mắt.
Lúc trước, lần đầu nhìn thấy tòa nhà này, hắn còn cảm thấy nó cực kỳ khí khái.
Nhưng bây giờ nhìn lại, cũng chỉ là một tòa nhà bình thường.
Tường ngoài màu xám bị thời gian mài mòn, đã tràn đầy vết lốm đốm.
Chung quanh cũng không có xanh hóa gì đáng nói.
Tiến vào bãi đỗ xe của chung cư, dừng xe xong.
Đường Tụng tìm chiếc chìa khóa đã lâu không dùng kia, đi về phía thang máy.
Thang máy quen thuộc, dừng ở tầng lầu quen thuộc, mở ra cánh cửa phòng quen thuộc.
Bởi vì căn phòng hướng đông, mà mặt trời đã ngả về tây, nên không có ánh sáng gì đáng nói.
Bên trong vẫn y hệt như cũ.
Hắn có rất ít đồ, dù sao hắn cũng chỉ ở một mình, lại vừa mới tốt nghiệp.
Tất cả quần áo và đồ rửa mặt, đều đưa đến Yến Giang Biệt Viện rồi.
Còn dư lại 2 thùng sách, chăn màn, một ít thuốc cảm, và vài thứ lung tung trên bàn máy tính.
Chăn màn vẫn là mua từ thời đại học.
Màu xanh lá nhìn qua rất thân thiết, dù sao cũng ngủ cùng nhau hơn 4 năm.
Vài đồ trang trí trên bàn máy tính cũng có ý nghĩa kỷ niệm, trong đó quá nửa là Liễu Bảo Nguyệt tặng.
Đặt từng cái vào túi.
Lại kéo hai thùng sách dưới gầm giường ra.
Lật xem một chút, phát hiện trong đó ngoài sách ra thì còn cất không ít ảnh.
Phần lớn đều là ảnh cấp 2 cấp 3.
Sau đó lên đại học, các bạn học đều có điện thoại di động.
Thuận tay là có thể chụp ảnh full HD, cũng sẽ không có ai đi rửa ảnh nữa.
Từ những tấm ảnh này, có thể cảm nhận được sự ngây ngô và thuần khiết của ngày xưa.
Quá nửa ảnh trong này, đều có bóng dáng của Liễu Bảo Nguyệt.
Nàng không cao lắm, chỉ 1m63.
Thích buộc tóc đuôi ngựa, dung mạo rất thanh thuần, thuộc về loại hình ‘mặt học sinh ngực phụ huynh’.
Đứng bên cạnh Đường Tụng cao gần 1m8, có vẻ rất nhỏ nhắn.
“Tấm này chụp ở nhà nàng, chụp lúc đang xem anime.”
“Tấm này là mùng 2 tết, ra bờ sông chơi.”
“Đây là đi dạo chợ đêm sau khi thi tốt nghiệp cấp 2, hai người còn ăn rất nhiều.”
“Tấm này là thư viện ở trường cấp 3, lúc đó cảm thấy nàng xinh đẹp nhất.”
“Đây là lúc mình bị trẹo chân trong giờ thể dục, nàng chăm sóc mình.”
“Đây là bạn gay tốt của mình thời đó, Trương Hạo, tên này tốt nghiệp trung học liền ra ngoài đi làm, không biết bây giờ sao rồi.”
…
Mang theo cảm khái, Đường Tụng lật xem từng tấm ảnh một.
Bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó.
Tìm kiếm một lúc, lấy ra một quyển sổ ghi chép có khóa.
Bởi vì thời gian khá dài, khóa đã hơi rỉ sét.
Hơn nữa Đường Tụng cũng không biết khóa ở nơi nào, dứt khoát phá khóa luôn.
Lật trang đầu tiên.
Tại nơi Liễu Bảo Nguyệt viết chữ, có một tấm ảnh chụp mà hắn không dám nhìn thẳng.
Đây là tấm ảnh chụp vào tối hôm tốt nghiệp.
Cũng là tấm ảnh cuối cùng mình chụp cho nàng.
Trong ảnh, trăng sáng treo cao, Liễu Bảo Nguyệt mặc áo đồng phục màu xanh trắng.
Dung mạo xinh đẹp, khóe miệng vểnh lên, gương mặt này gánh vác toàn bộ tình cảm thời kỳ trưởng thành của hắn.
Cũng ngay sau khi chụp xong tấm ảnh này, hắn lấy hết dũng khí, đỏ mặt tía tai tỏ tình với nàng.
Bây giờ nghĩ lại chuyện lúc đó, lại giống như gió nhẹ lướt qua tai, không còn hoảng loạn và sợ hãi như quá khứ.
Dù sao mỗi người đều có tuổi tác rung động, có quá nhiều chuyện tiếc nuối, cố gắng vượt qua là tốt.
Lấy điện thoại ra, chụp lại tấm ảnh này, rồi gửi cho Liễu Bảo Nguyệt.
Nàng còn chưa từng nhìn thấy tấm ảnh này.
Nhắn lại: “Hi vọng lần sau nhìn thấy bà, bà vẫn xinh đẹp như vậy, vui vẻ và ưu tú như vậy. Phàm là đã qua, đều là lời tựa.”
Phương hướng mình từng lao tới, chính là phương hướng của nàng.
Mình tạm biệt quá khứ, cố gắng tiến bộ hơn, trở nên càng ngày càng ưu tú hơn, hi vọng nàng cũng vậy.
Sau đó, Đường Tụng lại lật vài tờ nữa.
Từng cái từng cái tên đã rơi vào quên lãng lại xuất hiện.
Thông qua từng đoạn văn và ký tên, có thể nhớ lại hình dáng của đối phương lúc đó, tuy có hơi mơ hồ.
Lật đến trang cuối cùng, ‘lạch cạch’ một tiếng, một tấm ảnh rơi xuống.
“Sao lại có ảnh của Trương Nghiên nữa?” Đường Tụng cầm lên xem, hắn không có ấn tượng gì với tấm ảnh này.
Quyển ghi chép này, từ khi thả ảnh của Liễu Bảo Nguyệt vào, thì hắn chưa từng xem qua.
Trong ảnh là một cô bé có dung mạo rất dịu dàng, nàng đang đỏ mặt đứng đó.
Đó là Trương Nghiên, bạn cùng bàn của hắn.
Đường Tụng và Liễu Bảo Nguyệt mặc dù học cùng lớp, nhưng không ngồi cùng bàn.
Chủ yếu là Liễu Bảo Nguyệt quá ưu tú, luôn ngồi ở hàng đầu.
Đường Tụng thì chỉ là học sinh bình thường, chỗ ngồi thường xuyên thay đổi.
Trương Nghiên trong ảnh này tựa như rất xấu hổ và sợ hãi.
Lại nhìn thấy bạn cùng bàn, Đường Tụng không nhịn được mà bật cười.
Lúc trước không chú ý đến, hóa ra nàng cũng rất xinh đẹp nha.
Tuy rằng hắn đặt tất cả tình cảm lên người Liễu Bảo Nguyệt, nhưng thời học sinh vẫn có không ít bạn bè.
Trương Nghiên thuộc loại học tập rất nghiêm túc, nhưng mà hình như không có năng khiếu trong việc học tập cho lắm.
Thỉnh thoảng lại kéo Đường Tụng đi lớp tự học, giúp nàng làm bài.
Tuy rằng nàng rất cố gắng, nhưng thành tích còn kém hơn cả Đường Tụng.
Cuối cùng vào một trường dạy nghề ở địa phương.
Lần cuối cùng gặp mặt là khi đến trường nhận thư thông báo.
Hai người có kết bạn trên QQ, lúc học đại học còn thỉnh thoảng nhìn thấy nàng online.
Sau đó thì ít liên hệ hơn.
Vừa định thả ảnh về chỗ cũ, liền nhìn thấy mấy dòng chữ ở phía sau.
Đường Tụng nhất thời hứng thứ, cầm lên xem, phía trên là từng hàng chữ nhỏ nhắn xinh xắn.
“Vốn muốn thừa dịp tốt nghiệp để gần cậu hơn, nhưng nhìn hai người xứng đôi như vậy, lại không có dũng khí này. Mình trộm chìa khóa của cậu, để tấm ảnh này, ghi lại những lời muốn nói. Xem như là cho thanh xuân của mình một câu trả lời. Mình không muốn bỏ qua cậu, nhưng lại biết không thể có được cậu. Mình rất hâm mộ Liễu Bảo Nguyệt, nằm mơ cũng muốn trở thành Liễu Bảo Nguyệt. Liễu Bảo Nguyệt nắm giữ toàn bộ thanh xuân của cậu, mà mình chỉ có thể nhân cơ hội lúc đi học, lén lút đến gần cậu. Lúc trước mình tin tưởng, phương hướng mình nỗ lực, có cậu ở tương lai. Chỉ là mình quá đần, học tập quá kém cỏi, từ đầu đến cuối đều không theo kịp bước chân của cậu. vào hôm nay, mình tạm biệt thanh xuân, cũng tạm biệt quá khứ, chúc hai người hạnh phúc.”