Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 15 - Chương 15: Bạch Hiểu Manh

Chương 15: Bạch Hiểu Manh Chương 15: Bạch Hiểu Manh

Đường Tụng rời khỏi cửa hàng với sự đưa tiễn của một đám người.

Chiếc Suzuki của hắn đã ở bên ngoài, biển số xe cũng không tồi, không có số 4 nào cả.

Đường Tụng đặt điện thoại di động lên giá đỡ, mở bản đồ chỉ đường ra, đội mũ bảo hiểm lên, sau khi tạm biệt Lý tổng lần nữa, thì mới lái xe rời khỏi đây.

Tốc độ không ngừng tăng nhanh, Đường Tụng nhịn không được mà thò chân ra khỏi chắn gió, cảm nhận làn gió lướt qua người.

Không ngờ chiếc xe đầu tiên của mình lại là một chiếc xe gắn máy, nhưng mà cũng rất thỏa mãn, dù sao cũng là chơi miễn phí.

Điều tiếc nuối duy nhất là không có em gái ngồi sau.

Nhớ đến hồi còn đi học, mỗi ngày đạp xe chở Liễu Bảo Nguyệt đến trường, thật sự là hoài niệm.

Đường Tụng nghĩ đến đây thì lại nhớ mình còn nợ Liễu Bảo Nguyệt, phải nhanh chóng trả lại nàng mới được, nàng ở Đế Đô một mình cũng không dễ dàng, đều là người vừa mới tốt nghiệp không lâu, vay một lần 5000 đồng đúng là làm khó nàng.

Mà tại bên kia, sau khi đưa mắt nhìn Đường Tụng rời đi.

Lý tổng vỗ vỗ vai Vương Bằng, tán dương: “Tiểu Vương, lần này làm rất tốt, tháng này sẽ thưởng thêm cho cậu.”

Vương Bằng nghe vậy thì hồi hộp, tăng thưởng cũng không có gì, chỉ là thêm vài ngàn đồng mà thôi, nhưng được giám đốc thưởng thức mới là quan trọng, điều này có nghĩa là sẽ có cơ hội thăng chức.

“Cám ơn Lý tổng, sau này tôi sẽ không ngừng cố gắng.” Vương Bằng vội vàng nói cám ơn, sau đó lại hỏi: “Không biết vị Đường tiên sinh này có lai lịch gì? Tôi thấy có chút giống sinh viên đại học.”

Lý tổng hơi suy tư: “Trước khi đến đây tôi đã liên hệ với Ngô tổng, đơn đặt hàng này đúng là đến từ tổng bộ tập đoàn Đường Tống, hơn nữa còn là đích thân chủ tịch gửi email, vị Đường tiên sinh này chính là một khách quý, là người không cùng một tầng lớp với chúng ta.”

“Chủ tịch đích thân xử lý!”

Vương Bằng kích động đến mức suýt hét lên, biểu hiện trên mặt lại rất phong phú.

Sau khi trở về nhà, Đường Tụng cất hợp đồng xe xong.

Nhìn đồng hồ, đã là 12 giờ trưa.

Từ sau khi dùng viên con nhộng ưu hóa thể chất, lượng cơm của hắn đã tăng mạnh, đói cũng nhanh hơn trước.

Sờ cái bụng khô quắt, hắn ở nơi này gần ba tháng rồi, vì tiết kiệm tiền nên chưa ăn một bữa ngon nào.

Thậm chí còn không biết rõ quanh đây có đồ gì ăn ngon, nghĩ một chút là thấy đáng thương rồi.

Sau này không thể ủy khuất bản thân nữa.

Tìm kiếm trên app bình luận một lúc, cuối cùng cũng chọn được một nhà khá hot lại có đánh giá không tệ.

Toàn bộ cửa hàng đều được sửa chữa lại theo phong cách cổ, hoàn cảnh bên trong rất tao nhã, nhìn giới thiệu thì hình như còn là một nơi checkin tương đối nổi tiếng.

3 km lái xe cũng chỉ mất vài phút, tuy rằng không thoải mái như gọi xe, nhưng Đường Tụng vừa mới mua xe, vẫn còn đang hưng phấn, vẫn rất muốn lái xe.

Một lát sau, Đường Tụng lái xe đến mục đích.

Nhìn nơi này toàn người là người, cũng không thiếu khách hàng đang xếp hàng, hắn chỉ cảm thấy đau đầu.

Nhưng cũng có thể thấy cửa tiệm này cũng không tệ, bằng không thì sẽ không có nhiều người như vậy.

Đợi khoảng 20 phút, cuối cùng cũng đến lượt hắn.

Dựa vào đánh giá ở trên mạng, Đường Tụng liền chọn vài món ngon.

Trong thời gian chờ món ăn, ngửi mùi thơm ngào ngạt bên trong cửa hàng, chỉ cảm thấy đói bụng hơn.

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền đến.

“Oa, thơm quá, nhưng nhiều người quá, còn phải xếp hàng nữa, hay là chúng ta đổi một nhà khác?”

Đường Tụng ngẩng đầu lên, nội tâm không khỏi hơi xúc động, quả nhiên là nàng.

Đại khái là hai ngày nay trải qua quá nhiều chuyện khó lường, rõ ràng là mới nghỉ việc ngày hôm qua, hắn lại có cảm giác như đã qua rất lâu.

Mới gặp lại Bạch Hiểu Manh, vị nữ thần trong công ty này, vậy mà hắn lại sinh ra một chút cảm giác hoảng hốt.

Bạch Hiểu Manh cao tân 175 cm, lúc này còn đi một đôi giày cao gót màu đỏ, trên đôi chân ngọc còn là sơn móng tay màu đỏ óng ánh, nhìn qua vừa cao vừa gầy, da trắng đến phát sáng, ngũ quan lại cực kỳ xinh đẹp.

Váy liền áo bó quanh cơ thể uyển chuyển, mái tóc ngắn quét qua xương quai xanh tinh xảo, cực kỳ rung động lòng người.

Đường Tụng nhìn đến trái tim nhỏ đập thình thịch, lại cảm thán mị lực kinh người của đối phương.

Hắn cố gắng đè nén tâm thần, vừa muốn đứng lên chào hỏi thì lại nhìn thấy một người đàn ông khoảng 27 28 tuổi ở phía sau nàng.

Chiều cao cũng khoảng 175 cm, tướng mạo nhã nhặn, mang theo một cặp kiếng gọng vàng, mặc áo sơ mi thắt cà vạt, mái tóc chải chuốt chỉnh tề, dáng vẻ như một tinh anh trong văn phòng.

Nhưng so với Bạch Hiểu Manh đi giày cao gót, thì lại không hợp cho lắm.

Người đàn ông kia sờ chiếc đồng hồ trên cổ tay, mở miệng nói: “Tôi thấy rất nhiều trên TikTok đến đây checkin, nghe nói mùi vị rất ngon, hay là chúng ta chờ một chút, cũng chỉ chục phút thôi. Chủ yếu là chúng ta vất vả lắm mới được ăn cơm với nhau, không thể lãng phí thời gian để đi đường.”

“Được rồi, dù sao một rưỡi tôi cũng phải đi làm, không thể đến muộn.” Bạch Hiểu Manh gật đầu một cái, ánh mắt lại quét qua một vòng, tựa như muốn đánh giá xem phải chờ bao lâu, lúc này lại nhìn thấy người quen ngồi cách đó không xa, vui vẻ nói: “Đường Tụng! Thật sự là trùng hợp! Anh cũng ăn cơm ở đây nha? Một mình?”

Bình Luận (0)
Comment