Bởi vì là trung thu, nên việc kinh doanh của cửa hàng thực phẩm tươi rất bận.
Mấy ngày gần đây, Tạ Vũ Đồng đều làm thêm đến tối muộn.
Nàng rất tập trung vào sự nghiệp, hầu như làm hết tất cả mọi việc có thể làm.
Sau khi an bài tất cả mọi chuyện, nàng mới dẫn Bạch Hiểu Manh về nhà cha mẹ.
Cũng may là nhà cha mẹ ở ngay huyện gần Yến Thành, lái xe chỉ hơn một giờ là đến.
Khi gần về đến nhà, Tạ Vũ Đồng bắt đầu thấy thấp thỏm.
Bởi vì vấn đề hôn nhân, mấy năm nay nàng vẫn ầm ĩ với gia đình.
Đặc biệt là nửa năm gần đây, suýt nữa thì bị mẹ đuổi khỏi nhà.
Mặc dù biết trở về sẽ bị mắng, nhưng nghĩ đến cha mẹ đã hơn 70, mái tóc bác trắng, nên trở về thì vẫn phải trở về.
Đi vào tiểu khu cũ kỹ, lên nhà, gõ cửa phòng.
“Ông ngoại, bà ngoại, trung thu vui vẻ!” Bạch Hiểu Manh cười chào hỏi, cố gắng để bầu không khí vui vẻ một chút.
Hai ông bà nhìn thấy Bạch Hiểu Manh thì cười vui vẻ, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Đây cũng là nguyên nhân Tạ Vũ Đồng dẫn Bạch Hiểu Manh về.
Bà ngoại vội vàng kéo tay nàng, cười ha ha nói: “Ai ui! Hiểu Manh cũng đến à? Vào đi vào đi, để bà xem bảo bối nhà chúng ta nào.”
Nhìn thấy cha mẹ vây quanh Bạch Hiểu Manh, mặc kệ mình đứng ở trước cửa.
Tạ Vũ Đồng cắn môi một cái, nội tâm thấy hơi khó chịu.
Bạch Hiểu Manh trò chuyện với hai ông bà một lúc lâu, mới đứng lên nói: “Ông bà, con về nhà trước đã. Tốt nghiệp xong vẫn bận rộn làm việc, đã lâu không về nhà. Chờ con ăn cơm xong, con và cha mẹ sẽ qua đây thăm ông bà.”
Nói xong liền nháy mắt với dì của mình, ý là: Quý bà! Tiếp theo phải dựa vào bản thân dì rồi!
Tạ Vũ Đồng thở dài bất đắc dĩ, đi về phía cha mẹ: “Cha mẹ, chúc hai người trung thu vui vẻ.”
Mẹ lạnh mặt nói: “Có con gái như cô, tôi có thể vui mới lạ.”
Cha vội vàng giảng hòa: “Được rồi được rồi, Đồng Đồng, con mau ngồi xuống đi, vất vả lắm mới ăn bữa cơm đoàn viên.”
Tạ Vũ Đồng yên tĩnh ngồi trên bàn ăn.
Lướt mắt nhìn qua, đa số đều là món nàng thích.
Cha lại đặt một đĩa đồ ăn xuống trước mặt nàng, lại đưa một đôi găng tay dùng một lần cho nàng: “Đồng Đồng, mẹ con biết con về, sáng sớm đã đi mua đồ ăn rồi, đều là món con thích đấy.”
Tạ Vũ Đồng nghe vậy, cẩn thận từng li từng tí mà đeo găng tay lên.
Từ nhỏ nàng đã thích ăn cua ghẹ, mỗi khi trở về nhà đều được ăn.
Mẹ mặt ngoài thì lạnh nhạt với nàng, nhưng thật ra thì rất mong nàng về nhà nhỉ?
Nàng lập tức áy náy cúi đầu xuống.
Trong nội tâm nàng hiểu, cha mẹ thúc giục nàng kết hôn cũng là vì tốt cho nàng, sợ nàng cô độc quãng đời còn lại.
Nàng hiểu hết, nhưng mà…
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Liếc nhìn màn hình, là chị Vương, đồng bạn hợp tác trên việc làm ăn.
Chị Vương cũng là người thành thật.
Hai người hợp tác nhiều năm, chưa từng phát sinh tranh chấp.
Đối phương chăm sóc vườn trái cây rất tốt, chất lượng cũng rất tốt.
Quan hệ giữa hai người cũng rất tốt.
Tạ Vũ Đồng nghe máy, trực tiếp mở loa ngoài.
Dù sao cũng không có người ngoài, nàng lại đang đeo găng tay, không tiện cầm lên nghe.
“Alo, chị Vương, tìm em có chuyện gì sao?”
Giọng nói của đối phương rất nhiệt tình: “Vũ Đồng, hồi trước em hỏi chị xem có quen thanh niên nào ưu tú không đúng không? Bây giờ có rồi.”
Tạ Vũ Đồng sửng sốt một chút, nhớ lúc mình tìm đối tượng cho Bạch Hiểu Manh, nên đã nhờ đối phương giúp đỡ.
Nhưng khi đó không nói là giới thiệu cho ai.
Đáng tiếc Bạch Hiểu Manh không vừa ý ai cả.
Tạ Vũ Đồng vừa định mở miệng giải thích.
Mẹ đang hầm hừ ở bên cạnh, trực tiếp kéo tay nàng ra, vội vàng nói: “Mau hỏi tình hình nhà trai đi.”
Thấy ánh mắt nóng bỏng và giọng điệu không cho phép từ chối của mẹ.
Tạ Vũ Đồng không dám nói đến chuyện của Bạch Hiểu Manh nữa, nhắm mắt làm liều: “Chị Vương, vậy chị nói tình hình của đối phương đi.”
Vương Tố Bình cười nói: “Được thôi! Nhà trai là con trai của bạn chị. Nhân phẩm có thể yên tâm. Vừa tốt nghiệp đại học, mặc dù hơi nhỏ tuổi, nhưng lại rất có bản lĩnh. Chơi cổ phiếu kiếm tiền, tự mở một phòng cà phê có quy mô không nhỏ ở Yến Thành. Hiện giờ một năm thu nhập hơn 1 triệu, mua Porsche trả hết trong một lần. Dáng người cũng rất tốt, vừa cao vừa đẹp trai, như là minh tinh vậy. Lát nữa chị gửi ảnh qua cho em, đảm bảo em sẽ hài lòng.”
Tạ Vũ Đồng hơi động lòng, nàng biết nhân phẩm của chị Vương, chắc là sẽ không nói khoác.
Như vậy xem ra, vô cùng thích hợp với Hiểu Manh nha!
“Chị Vương, vậy chị gửi anh cho em trước đi, em xem một chút.”
Vương Tố Bình thấy có triển vọng, vội vàng đáp: “Được, vậy em xem trước một chút, suy nghĩ một chút. Vũ Đồng, em cũng không nhỏ nữa, chị cũng thấy vội thay cho em. Nghe chị khuyên một câu, nếu thích hợp, thì cho song phương một cơ hội. Cũng để cha mẹ em yên tâm.”
Tạ Vũ Đồng chú ý thấy ánh mắt tha thiết của cha mẹ, nói: “Được, cảm ơn chị Vương, làm phiền chị rồi.”
Cúp máy.
Mẹ nắm chặt tay nàng, trong mắt lấp lánh ánh lệ: “Đồng Đồng, xem ra con nghĩ thông suốt rồi. Con cũng đừng trách mẹ, đã 32 rồi mà còn chưa tìm đối tượng, làm cha mẹ sao có thể không quan tâm chứ!”
Nhìn thấy dáng vẻ kích động của mẹ.
Tạ Vũ Đồng vội vàng an ủi: “Mẹ, mẹ yên tâm, con đã bắt đầu chủ động tìm đối tượng rồi mà.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Lúc trước con quá bướng bỉnh, sống chết cũng không chụp đi xem mắt, bây giờ không phải tốt sao.” Mẹ cười sờ đầu nàng.
Quay đầu nói với cha: “Lão Tạ, mau đi hâm nóng thức ăn, sắp nguội hết rồi, ông không biết dạ dày Đồng Đồng không tốt sao? Một chút ánh mắt cũng không có.”
Tạ Vũ Đồng nghe vậy thì bật cười.
Chỉ cảm nhận được sự ấm áp của gia đình đã lâu không thấy.
Tinh…
Âm thanh nhắc nhở của wechat vang lên.
Tạ Vũ Đồng mở khóa màn hình, mở ảnh ra xem.
Mẹ vội vàng xích lại gần: “Mẹ xem một chút nào.”
Trong ảnh, một người trẻ tuổi đứng trong quầy cà phê.
Bối cảnh sau lưng rất sang trọng.
Người trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt.
Dung mạo tuấn lãng, khí chất xuất trần, như là bước ra từ manga vậy.
Tạ Vũ Đồng hai mắt tỏa sáng.
Chỉ nói bề ngoài, tốt hơn những đối tượng trước của Hiểu Manh rất nhiều.
Nàng cũng là người kinh doanh.
Có thể nhận ra cửa tiệm này được trang trí rất cao cấp.
Chắc là một phòng cà phê sang trọng.
“Đứa bé này rất tốt! Vừa cao vừa đẹp trai.” Mẹ khen ngợi một câu, lại thúc giục: “Đồng Đồng, con phải chủ động một chút, câu thông với người ta đi. Dù con nhiều tuổi hơn, nhưng bây giờ đang thịnh hành tình yêu chị em đúng không? Hai đứa kém nhau 8 tuổi, không tính là gì, không cần thấy áp lực, trong nhà ủng hộ con.”
Nghe thấy danh từ ‘tình yêu chị em’ này từ trong miệng mẹ già hơn 70 của mình.
Tạ Vũ Đồng hơi đỏ mặt: “Mẹ, mẹ nói gì vậy? Còn chưa đâu vào đâu mà.”
Nàng đã qua cái tuổi chỉ nhìn bề ngoài rồi.
Đánh giá một người đàn ông có sức hút hay không.
Không chỉ nhìn vẻ ngoài, còn phải có nhân cách, tính cách, năng lực, vân vân…
Vừa thấy đã yêu là không thể nào.
“Vậy kết bạn wechat trước, tìm hiểu nhau, dù sao mẹ cũng thấy đứa bé này rất tốt.” Mẹ lại thúc giục.
Tạ Vũ Đồng hơi bất đắc dĩ.
Nhưng có mẹ ở bên cạnh nhìn chằm chằm, nàng không thể làm gì khác hơn là trả lời: “Chị Vương, hay là chị đưa wechat của cậu ta cho em đi, bọn họ tâm sự trước.”
Vương Tố Bình: “Được, xong ngay.”