Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 18 - Chương 18: Tức Giận

Chương 18: Tức giận Chương 18: Tức giận

Trương Dược lại thấy Đường Tụng không dám phản bác mình, tự cho là chọc trúng nỗi đau của đối phương, thì âm thầm đắc ý, không tiếp tục để ý tên loser này nữa, bắt đầu quay sang nịnh nọt Bạch Hiểu Manh.

“Hiểu Manh, tôi thấy em dùng chiếc điện thoại này hơn hai năm rồi, cũng đã cũ rồi. Như vậy đi, tháng sau quả táo 14 sẽ ra mắt, tôi sẽ mua cho em một chiếc, em thích màu gì?”

Bạch Hiểu Manh vội vàng để đũa xuống, khoát tay từ chối: “Đừng, tôi không thể nhận món quà quý giá như vậy được, huống hồ điện thoại của tôi vẫn tốt, vì sao phải thay?”

“Ha ha, đối với tôi mà nói thì không quý giá gì, năm nay công trạng của tôi rất tốt, sang năm là có thể thăng chức, đến khí đó tôi sẽ đổi chiếc Cadillac đang đi sang Audi.”

Trương Dược liếc mắt nhìn Đường Tụng, lại chỉ vào đồng hồ trên cổ tay, cười nói: “Chiếc đồng hồ hơn 70 ngàn này, chính là mua khi phát thưởng cuối năm, với tôi mà nói thì cũng chỉ là đồ trang sức mà thôi. Hiểu Manh, điện thoại quả táo hơn 10 ngàn thật sự không là gì cả, sẽ không tạo thành áp lực kinh tế với tôi, em là nữ thần ưu tú như vậy, đáng giá được thứ tốt nhất.”

Bạch Hiểu Manh cau mày, giọng điệu nghiêm túc: “Anh đừng nói linh tinh, tôi chỉ là một cô gái bình thường, không phải nữ thần gì cả. Tôi cảm thấy điện thoại bây giờ vẫn rất tốt, tội gì phải lãng phí tiền.”

Trương Dược tựa như thở ra, liếc nhìn tên loser Đường Tụng ở bên cạnh, khiến cho anh ta tràn đầy tự tin, quyết định phát động tổng tiến công, nhanh chóng bắt được vị nữ thần này.

Trương Dược nhìn chằm chằm vào Bạch Hiểu Manh: “Chỉ cần dùng tiền cho người mình yêu thích, tôi cũng rất vui vẻ.”

Đường Tụng nghe vậy, nhất thời rùng mình một cái.

Khá lắm!

Bạch Hiểu Manh cũng không nghe nổi nữa.

Nhất là khi bên cạnh còn có một vị đồng nghiệp cũ là Đường Tụng, nàng cảm thấy mặt mình đã nóng rực.

Thật ra thì từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã thấy thế giới quan của hai người rất khác nhau.

Trương Dược làm tài chính, lúc nào cũng khoe khoang, cái này khiến cho nàng rất không thoải mái.

Nàng vừa mới tốt nghiệp chưa bao lâu, còn không thích ứng với loại ra mắt trực tiếp này.

Nếu như không phải dì nhỏ ngày nào cũng lải nhải, chị em tốt cũng khuyên bảo rất nhiều, thì nàng thật sự không muốn đến.

Nàng chân thành nói: “Chúng ta cũng mới quen biết, không thân không quen, cũng sẽ không tiếp nhận món quà đắt như vậy.”

Không quen?

Trương Dược nghe vậy thì cảm thấy rất không thoải mái, anh ta cũng là người có mặt mũi.

Cũng có rất nhiều phụ nữ ưu tú theo đuổi.

Lúc này lại bị Bạch Hiểu Manh từ chối ở trước mặt người khác.

Trong lúc nhất thời có chút không tiếp nhận được.

Trương Dược ổn định tâm thần, thành khẩn nói: “Hiểu Manh, tôi thật sự rất thích em. Điều kiện gia đình tôi thì chắc em cũng biết. Cha mẹ. . .”

Còn chưa nói hết, Bạch Hiểu Manh đã không kiềm chế được: “Tôi ăn no rồi, bên phía công ty còn có việc, đi trước đây, Đường Tụng, anh muốn đi cùng không?”

Nàng nói xong, không cho Trương Dược cơ hội giữ lại, mà trực tiếp đứng lên rời đi.

“Cộc cộc cộc.”

Giày cao gót gõ lên mặt đất tạo thành âm thanh vang đội, Bạch Hiểu Manh cầm túi xách nhỏ, lắc lắc eo thon đi về quầy tính tiền, dáng người uyển chuyển khiến cho rất nhiều người phải ghé mắt nhìn qua.

Trương Dược trợn mắt tại chỗ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đường Tụng mỉm cười vẫy tay ra hiệu, rồi đi theo Bạch Hiểu Manh ra ngoài.

Ra bên ngoài, Bạch Hiểu Manh thở phì phò, phàn nàn nói: “Tức chết tôi rồi, tên này không hổ là làm tài chính, ba câu đều không rời khỏi tiền.”

“Hừ, nếu anh ta thật sự là đại gia hay tỷ phú, tặng xe tặng biệt thự thì không nói làm gì.”

“Rõ ràng chỉ là một người làm công ăn lương bình thường, vất vả kiếm được chút tiền lương, lại còn chơi trò tổng tài bá đạo nữa.”

“Lần đầu gặp mặt còn thu liễm một chút, lần này thì lại còn quá đáng hơn, giống như con Khổng Tước xòe đuôi vậy. Không phải tôi không rõ tình hình nhà anh ta, bán nhà cũ để gom tiền mua một căn nhà trả góp ở Yến Thành, lái xe cũng là xe của nhà, vậy mà còn cho rằng mình rất tốt?”

“Thật là xúi quẩy, sau này dù dì nhỏ có nói gì thì tôi cũng không đi gặp anh ta nữa.”

Bạch Hiểu Manh tựa như nhịn rất lâu, chỉ hận không thể phát tiết tất cả phiền muộn ra ngoài.

Có lẽ là tâm trạng quá kích động, bộ ngực sung mãn không ngừng phập phồng, khuôn mặt nhỏ nhắn thở phì phò nổi lên một vòng đỏ ửng, càng lộ vẻ rung động lòng người.

Đường Tụng nhìn đến hơi rung động.

Rất muốn xoa xoa gương mặt trắng nõn của nàng, nhất định là cực kỳ tuyệt vời.

Lại nghĩ đến sau này hai người không có nhiều cơ hội gặp mặt, hẹn riêng thì chỉ sợ đối phương không đi, nội tâm của Đường Tụng nhiều ít cũng có chút khó nói lên lời.

Đặc biệt là hôm nay gặp mặt, nhìn thấy nàng đi xem mắt, chưa biết lúc nào sẽ thoát kiếp FA, tâm lý cũng có chút gấp gáp.

Mấy năm nay, ngoại trừ Liễu Bảo Nguyệt thì Bạch Hiểu Manh là người khiến hắn rung động nhất.

Hôm nay có hệ thống tại thân, tương lai chú định là một mảnh quang minh rực rỡ, Bạch Hiểu Manh cũng không phải nữ thần cao không thể chạm nữa, xuất phát từ tâm tình muốn chiếm làm của riêng, Đường Tụng không nhịn được mà mở miệng hỏi dò: “Nếu thật sự có đại gia theo đuổi cô, cô có động lòng hay không?”

Bạch Hiểu Manh nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: “Vậy thì phải xem đối phương là người như thế nào đã.”

Đường Tụng bật thốt: “Ví dụ như tôi thì sao?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Đường Tụng đã thấy hơi hối hận, chỉ hận không thể cho mình một cái tát, tại sao lại không nhịn được chứ.

Loại lời nói gần như là tỏ tình này, bây giờ nói ra quả thật là quá xấu hổ, hai người chỉ là đồng nghiệp bình thường, còn lâu mới đến bước này.

Bình Luận (0)
Comment