Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 208 - Chương 208: Vung Cánh

Chương 208: Vung cánh Chương 208: Vung cánh

Đại học sư phạm Yến Thành.

Trên một con đường rải đá đi đến lớp học.

Mấy nữ sinh thanh xuân xinh đẹp, ăn mặc thời thượng đang cười cười nói nói đi về phía trước.

Họ bàn luận những tin tức gần đây, bộ phim đang cầy, chuyện thú vị ở trong trường.

Trở thành một bức tranh trên con đường này.

Thỉnh thoảng lại có đám con trai lặng lẽ liếc mắt nhìn qua.

Trong đó, hấp dẫn nhất chính là một nữ sinh để kiểu đầu tròn.

Mặt nhỏ vai hẹp, tướng mạo trong veo, làn da trắng như tuyết.

Đột nhiên, nàng chợt đứng lại tại chỗ.

Bạn cùng phòng đang khoác tay nàng chợt quay đầu lại, nghi ngờ hỏi: “Tiểu Tĩnh, sao vậy?”

Gương mặt trắng như tuyết của Bạch Tĩnh lại đỏ bừng vì kích động, nhưng nàng lại không trả lời vấn đề của bạn cùng phòng.

Nàng lập tức trả lời Đường Tụng.

Gửi xong, lại bắt đầu xem lịch sử trò chuyện của 2 người.

Muốn tìm sở thích của Đường Tụng từ trong đó.

Mấy người bạn cùng phòng thấy không thích hợp, lập tức vây lại.

Lúc này Bạch Tĩnh mới hưng phấn nói ra.

“Đây là có cơ hội rồi.”

“Tiểu Tĩnh, tiến bộ không tệ nha.”

“Xem ra nam thần cũng rất để ý đến cậu nha.”

Kiều Kiều liếc mắt lịch sử trò chuyện, cổ quái nói: ‘Tiểu Tĩnh, có đôi lời không biết có nên nói hay không?”

Bạch Tĩnh đang rất vui vẻ, cười đùa nói: “Ái phi cứ nói.”

Kiều Kiều gõ nhẹ lên trán nàng một cái: “Cậu không phát hiện loại tin nhắn này rất quen mắt sao?”

Mấy người lập tức suy nghĩ trong chốc lát.

Lại liếc mắt nhìn nhau, đồng thời hô lên: “Vương Vân Phong!”

Rất đúng lúc, Đinh Phú Vinh đang nhìn trộm về phía bên này, nghe thấy những lời này, hắn vội vàng chạy đi.

Lập tức gửi tin cho Vương Vân Phong: “Phong ca, Bạch Tĩnh lại muốn đánh ông kìa, tôi vừa nghe thấy cả phòng họ đều kêu tên ông, gần đây tuyệt đối đừng về trường!!! Nhớ phải chú ý an toàn!”

Bạch Tĩnh suy nghĩ một chút, sắc mặt cũng trở nên hơi cổ quái.

Lúc trước Vương Vân Phong cũng thường xuyên đăng những bài như vậy lên vòng bạn bè.

Khi đó nàng cũng nhìn thấy, lại bị Vương Vân Phong ám chỉ là thích một cái đồng hồ đeo tay.

Bạch Tĩnh không thiếu tiền, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp mua luôn.

Chẳng lẽ…

Bạch Tĩnh lắc lắc đầu.

Không thể nào! Tuyệt đối không thể!

Nếu Đường Tụng thật sự muốn ‘ăn’ nàng, đến khi đó ai thua thiệt thì chưa biết nha.

Dù sao Đường Tụng cũng đẹp trai như vậy, đôi mắt kia đẹp như vậy, dáng người cũng tuyệt đẹp, còn biết chơi đàn violin…

Quả thực… tất cả đều là ưu điểm!

Nghĩ đến đây, nàng lại muốn chạy vào nhà vệ sinh rồi.

“Đừng nói nhảm, Đường Tụng ca ca hoàn toàn khác với Vương Vân Phong, Đường Tụng ca ca chính là một nam thần hoàn mỹ, nào có xấu xa như cậu nghĩ!” Bạch Tĩnh phản bác một câu, lại buồn bực nói: “Mình nên tặng thứ gì đây? Đường Tụng ca ca cũng không nói là thích cái gì, thiếu cái gì!”

Đám bạn bắt đầu mồm năm miệng mười, bu đầu vào thảo luận.

Thỉnh thoảng lại có người ra ý kiến: Ví tiền, quần áo, thắt lưng, roi da, nến…

Qua một lúc, mắt thấy mọi người vẫn còn tranh chấp.

Bà chị rất có kinh nghiệm trong ký túc xá lại ra tay: “Tiểu Tĩnh, nghe mình, mua một chiếc đồng hồ cao cấp đi.”

Bạch Tĩnh hơi chần chờ: “Nhưng Đường Tụng ca ca biết mình đã từng tặng đồng hồ cho Vương Vân Phong, anh ấy sẽ không giận chứ?”

Bạn cùng phòng mình cười, có vẻ cao thâm khó dò: “Cậu đòi lại rồi đúng không? Còn tát tên đó trước mặt mọi người. Cậu đập vỡ cái đồng hồ đã tặng Vương Vân Phong, sau đó đưa qua với đồng hồ mới luôn. Lại viết một tấm thiệp, nói là cậu đã rất nỗ lực để giúp Đường Tụng hả giận.”

Bạch Tĩnh hưng phấn: “Sau đó thì sao?”

Bạn cùng phòng người sờ đầu của nàng, dáng vẻ như thế ngoại cao nhân.

“Sau đó? Sau đó chờ mang thai đi!”

“Quá tốt!” Bạch Tĩnh kêu lên.

Cùng lúc đó, tầng 2 nhà ăn.

Trương Linh Linh đang ăn cơm cũng nhận được tin nhắn này.

Nàng đúng là có chút được yêu mà sợ.

Đường Tụng vậy mà dùng giọng điệu ‘thân mật’ như vậy với nàng?

Nàng lập tức thả chiếc bánh bao đã cắn một nửa xuống, mặc kệ dầu mỡ trên tay, gõ chữ như bay.

Gửi xong, lại thở dài một hơi.

Thu Thu nhận ra, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Trương Linh Linh đưa điện thoại qua, mặt mày hớn hở nói: “Đúng là có chuyện lớn.”

Thu Thu liếc nhìn, ngại ngùng nói: “Linh Linh, mình có thể dùng wechat của cậu để cổ vũ Đường Tụng không?”

“Ah…” Trương Linh Linh có hơi do dự.

Thu Thu đáng thương nói: “Mình sẽ không nói gì khác, chỉ cổ vũ hai câu thôi.”

“Được rồi…”

Thu Thu lập tức lộ ra nụ cười kích động, cúi đầu gõ chữ lại xóa, xóa lại gõ chữ, chìm vào suy nghĩ.

Qua một lúc lâu, nàng mới gửi qua: “Học tập dù quan trọng, nhưng nhất định phải chú ý thân thể, hoạt động thích hợp là cần thiết. Anh đã rất giỏi, không cần vất vả quá. Nếu cảm thấy mệt mỏi, có áp lực, thì có thể nói ra, đừng lặng lẽ tiêu hóa một mình. Ăn uống cũng phải chú ý dinh dưỡng, dù soa học tập cũng rất mệt mỏi.”

Gửi xong, lại xấu hổ liếc nhìn Trương Linh Linh một cái, rồi mới trả điện thoại.

Đại học Yến Thành, trong lớp.

Giáo sư vừa rời khỏi, Trình Nhạc Nhạc thả bút xuống.

Bóp bóp cổ tay mỏi nhừ.

Cầm điện thoại lên, liền thấy tin của bạn trai.

Lập tức lộ ra nụ cười hạnh phúc, có vẻ tươi đẹp mà thánh khiết.

Để cho đám con trai đang nhìn trộm nàng phải ngẩn ngơ.

Trình Nhạc Nhạc lập tức trả lời: “Biết anh thích đọc sách nhất, em sẽ cố gắng học tập giống anh!”

Nàng không nói đến quà, bởi vì nàng đã có chuẩn bị từ lâu rồi.

Nàng vẫn luôn muốn tặng thứ này cho hắn.

Thịnh Nguyên Danh Dinh.

Lý Nhã Lỵ khoác áo ngủ tơ tằm, gõ cửa phòng Lý Mộc Tuyết.

“Tiểu Tuyết, chồng mình muốn mình tặng anh ấy một món quà chú tâm chuẩn bị, cậu nói nên tặng thứ gì nha?”

Gần đây, Lý Nhã Lỵ đột nhiên phất nhanh, quần áo, mỹ phẩm, túi xách… mua một đống lại một đống.

Đương nhiên cũng có mua cho cả Đường Tụng, phòng để đồ có một nửa là đồ của hắn.

Nhưng bây giờ, Đường Tụng muốn nhận được món quà ‘chú tâm chuẩn bị’, chuyện này khiến nàng rầu rĩ.

Nàng cảm thấy mình không nắm chắc, sợ tặng thứ Đường Tụng không thích.

Lý Mộc Tuyết nhìn lịch sử trò chuyện, hỏi: “Phí sinh hoạt của cậu còn lại bao nhiêu?”

Lý Nhã Lỵ nghe thấy câu hỏi này, lập tức rụt cổ lại: “Hình như còn không đến 100.000 nhỉ?”

Gần đây nàng chỉ quét thẻ quét thẻ và quét thẻ, căn bản là không tính toán tỉ mỉ.

Địa khái là còn khoảng 60, 70 ngàn gì đó.

“Cậu thật đúng là.” Lý Mộc Tuyết hơi kinh ngạc: “Có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu à?!! Cũng may cậu gặp được Đường Tụng, nếu là người khác thì đã đá cậu ra khỏi nhà rồi.”

Lý Nhã Lỵ mím môi, yếu ớt giải thích: “Là chồng mình bảo mình nhét đầy phòng để đồ, đến giờ mình vẫn chưa làm được, chắc phải chờ phí sinh hoạt tháng sau.”

“Tất cả đều là hàng hiệu, nhét đầy thì phải mất bao nhiêu tiền?” Lý Mộc Tuyết vỗ vỗ mông của nàng, cạn lời: “Hiện giờ, hàng hiệu đỉnh cấp thì không cần nghĩ nữa, suy nghĩ thứ khác đi.”

“Cũng không nhất định phải tiêu nhiều tiền, có thể tặng vài món có ý nghĩa…” Lý Nhã Lỵ nói nhỏ.

“Có ý nghĩa? Với giá trị con người và địa vị của Đường Tụng, cậu có tài nghệ gì? Đan len? May vá? Vẽ tranh? Ca hát?”

Lý Nhã Lỵ ngây người: “Hình như là không có gì.”

Lý Mộc Tuyết cười một tiếng, bắt đầu làm việc của mình, tích cực dẫn dắt nói: “Lỵ Lỵ, Đường Tụng không thể nào chỉ có một mình cậu, mình đã nói rất nhiều lần rồi đúng không?”

“Ừm, mình không quan tâm, hơn nữa chồng thích mình nhất!” Lý Nhã Lỵ bĩu môi một cái, gần đây Tiểu Tuyết thường xuyên nói những chủ đề không vui này.

“Cậu phải nhớ kỹ, cậu chỉ là một trong rất nhiều lựa chọn của Đường Tụng, còn Đường Tụng là tất cả của cậu.” Lý Mộc Tuyết bắt đầu hướng dẫn từng bước: “Hơn nữa, với điều kiện gia đình và tài lực của Đường Tụng, cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện kết hôn.”

“Cậu phải làm là để Đường Tụng vui lòng, để Đường Tụng luôn luôn sủng ái cậu. Bây giờ cậu đi spa, chăm sóc sắc đẹp là rất đúng, sau này còn phải tập gym để bảo trì dáng người. Quan sát Đường Tụng thích nước hoa gì, tư thế nào, âm nhạc ra sao… Ngoài ra…”

Lý Nhã Lỵ nghe Lý Mộc Tuyết nói, thỉnh thoảng lại gật đầu một cái, tỏ vẻ mình đang nghiêm túc học hỏi.

Thấy Lý Mộc Tuyết dừng lại, nàng mới hỏi: “Vậy rốt cuộc là tặng thứ gì?”

“Rất đơn giản.” Lý Mộc Tuyết tràn đầy tự tin nói: “Valentino tăng tốc độ đánh, tất chân Paris Familys, đúng rồi, đến lúc đó lại buộc tóc thành 2 đuôi ngựa. Tuyệt đối có thể làm Đường Tụng hết mệt mỏi! Cảm nhận được tấm lòng của cậu. Đây mới là việc chim hoàng yến cần làm.”

“Đây là coi bản thân là quà luôn à? Đường Tụng sẽ thích?”

Lý Mộc Tuyết rất tự tin: “Vai vác Valentino, tay xé Paris Familys, cầm 2 đuôi ngựa, đây là lãng mạn mà đàn ông mới hiểu. Trong nhóm’ danh viện’ của mình nói, chiêu này trăm lần đều có hiệu quả.”

Nghe vậy, Lý Nhã Lỵ triệt để yên tâm: “Tiểu Tuyết, cậu hiểu nhiều thật.”

Lý Mộc Tuyết thầm đau xót, hiểu nhiều hơn nữa thì sao chứ?

Đây vốn là tuyệt chiêu mà nàng chuẩn bị, nghĩ lần sau Đường Tụng đến thì sẽ sử dụng.

Hiện giờ không thể làm gì khác hơn là nhường cho Lỵ Lỵ.

Ai bảo Lỵ Lỵ bây giờ là cơm áo gạo tiền của mình chứ?

Nếu Lỵ Lỵ không được Đường Tụng sủng ái, hoặc là chọc giận Đường Tụng.

Vậy nàng cũng mất việc, lại phải đi làm người mẫu hoặc là streamer như trước.

Nghĩ đến quyền thế và địa vị của Đường Tụng, toàn thân Lý Mộc Tuyết đã mềm nhũn.

Thật sự muốn trải nghiệm ‘lãng mạn mà đàn ông mới hiểu’ thay Lỵ Lỵ.

Bình Luận (0)
Comment