Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 21 - Chương 21: Đều Không Chạy Thoát

Chương 21: Đều không chạy thoát Chương 21: Đều không chạy thoát

Đường Tụng không khỏi sinh ra một loại cảm giác thất vọng.

Hồi tưởng lại bốn năm qua, hầu như tất cả thời gian của mình đều dành cho cái game này.

Trước khi chơi game này, Đường Tụng cũng có nhiều sở thích khác, ví dụ như tiểu thuyết, game online, bóng rổ, truyện tranh, vân vân.

Lúc này hắn mới bừng tỉnh, rất lâu rồi mình không tiếp xúc với những thứ này, loại trạng thái này hoàn toàn không giống với một sinh viên đại học bình thường.

Bốn năm trời trầm mê trong một game offline, điên cuồng cày cuốc một game offline.

Bạn học thì chơi LoL, PUBG, vương giả vinh diệu . . ., mình cơ bản lại không chạm vào.

Ngoại trừ Liễu Bảo Nguyệt ra thì cũng không có bạn bè thân thiết nào.

Nhìn đồng hồ, Liễu Bảo Nguyệt cũng đã tan làm, liền mở Wechat gửi tin nhắn cho nàng: “Bảo Nguyệt, mỗi khi rảnh rỗi bà thường làm gì?”

Đối phương trả lời rất nhanh: “Ca hát, học tập, hoặc là chơi đùa với đồng nghiệp, thỉnh thoảng cũng sẽ đi dạo phố.”

“Ông thì sao? Không nghe nói ông có sở thích gì lúc học đại học cả, không chơi game, cũng không xem tiểu thuyết. Bây giờ cũng tốt nghiệp rồi, có không gian riêng rồi, không phải mỗi ngày đều trốn ở nhà xem video không lành mạnh đó chứ?”

Đường Tụng hơi buồn bực: “Ai nói tôi không chơi game, không phải tôi đã đề cập với bà là tôi đang chơi một game offline sao? Hơn nữa video không lành mạnh là thế nào? Bà lại học xấu rồi!”

Liễu Bảo Nguyệt: “Đừng nói vớ vẩn, lịch sử trò chuyện vẫn còn kìa, ông nói với tôi bao giờ? Tôi nhiều lần rủ ông đi chơi game, ông đều nói không rảnh.”

Đường Tụng nhíu mày một cái, bắt đầu tìm kiếm lịch sử trò chuyện của hai người, quả thực là không tìm thấy chút tin tức nào của game ‘Thần Hào ngày mai’, nhưng mà hắn nhớ rõ, mình đã chia sẻ rất nhiều chuyện thú vị trong game này với Liễu Bảo Nguyệt, hơn nữa không chỉ một lần.

Liễu Bảo Nguyệt: “Tôi còn đến trường học của các ông, lén lút nghe ngóng về ông. Nghe bạn học ông nói, ông luôn xuất quỷ nhập thần, giống như ngày nào cũng rất bận, không có kết bạn với bạn khác giới, hơn nữa cứ đến ngày nghỉ lễ là ông lại chơi mất tích. Bọn họ cũng nghi ngờ nhà ông gặp khó khăn, thường xuyên đi làm thêm kiếm tiền.”

Liễu Bảo Nguyệt: “Tôi thì lại nghĩ là . . . có lẽ lần từ chối đó đã tổn thương ông, khiến cho ông trở nên hướng nội, không thể hưởng thụ cuộc sống đại học, vì vậy mà còn tự trách rất lâu, cũng không dám khuyên ông.”

Đường Tụng lập tức tỉnh ngộ, sự thật bây giờ là, hắn vẫn luôn lập nghiệp trong thời gian học đại học.

Không phải là hắn chơi game trong ký túc xá mỗi ngày, mà là vất vả làm việc, nói không chừng ngày nghỉ lễ còn đang họp hành gì đó với cao tầng của công ty kìa.

Chắc hắn phải là một người kinh tài tuyệt diễm nhưng lại rất khiêm tốn, như vậy tập đoàn Đường Tống của hắn cũng có dấu vết để lần theo trong thế giới này, mỗi một bước tiến của hắn đều chắc chắn và vững vàng.

Hắn vẫn luôn phấn đấu mọi lúc mọi nơi.

Dốc hết tâm huyết vào tập đoàn, dâng hiến toàn bộ thời gian của mình vào những việc có ý nghĩa.

Hôm nay hắn tự do về tài chính, thì trở về với cuộc sống giản dị, có thể xưng là không quên sơ tâm.

Đường Tụng cũng không ngờ mình là ‘thiên tài’ như thế thật.

Đường Tụng: “Haiz, không ngờ vẫn bị bà phát hiện. Từ sau khi bà từ chối tôi, tôi liền không còn là tôi nữa, luôn tự phong bế bản thân mình, quan hệ với bạn học cũng không tốt, không có hứng thú với bất cứ chuyện gì, cuối cùng còn không tìm nổi một người bạn gái, hôm nay tốt nghiệp rồi mà cuộc sống vẫn ảm đạm, bà phải chịu trách nhiệm với việc này.”

Liễu Bảo Nguyệt: “Vậy. . . vậy cùng lắm thì ông không cần trả lại 5000 đồng nữa.”

Đường Tụng: “Này này này, tôi là loại người đó sao? TIền chắc chắn là phải trả, cuối tuần này sẽ trả cho bà. Bây giờ đang nói chuyện tình cảm, bà phải chịu trách nhiệm khi đã tàn phá tình cảm của tôi.”

Liễu Bảo Nguyệt dừng lại một lát, rồi mới trả lời: “Được rồi. . . quay đầu tôi giới thiệu một chị em tốt cho ông được chưa?”

Đường Tụng: “Có cân nhắc làm bạn gái của tôi không? Tôi cảm thấy như vậy mới có thể an ủi vết thương của mình.”

Lần này, chờ một lúc lâu mà vẫn không thấy đối phương trả lời.

Đường Tụng cũng đã đoán được từ trước, đành thở dài rồi rời khỏi giao diện trò chuyện.

Mây năm nay, mỗi lần hắn dùng chuyện này để trêu ghẹo Liễu Bảo Nguyệt, thì đều chỉ nhận được yên lặng.

Phải biết, hai người nói rất nhiều chuyện, từ màu sắc đồ lót cho đến những đề tài như chu kỳ sinh lý mà cũng không cố kỵ, chỉ khi nào nói đến chuyện yêu đương thì nàng mới yên lặng, cũng không biết nghĩ thế nào.

Lúc này, Đường Tụng cũng không có tâm trạng thư giãn nữa, vẫn là nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, phát triển bản thân mới là quan trọng.

Chỉ cần mình đủ ưu tú, như vậy Liễu Bảo Nguyệt hay Bạch Hiểu Manh đều không chạy thoát.

Bình Luận (0)
Comment