Sau khi xem nhiệm vụ, Đường Tụng cười một tiếng, cũng không ngại ngùng hay do dự.
Hắn trực tiếp đi về phía ba người bên kia.
Giọng nói êm dịu: “Lương tổng, trùng hợp thật.”
Lương Khải Văn đang cúi đầu uống trà, nghe vậy chợt ngẩng đầu lên.
Đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó cẩn thận quan sát người trẻ tuổi trước mắt.
Lập tức đứng dậy, đưa tay ra nói: “Đường tiên sinh! Đã lâu không gặp!”
Đường Tụng cười bắt tay với đối phương, thuận thế ngồi xuống bên cạnh, gật đầu hỏi thăm 2 người xa lạ.
Thái độ của Lương Khải Văn rất nhiệt tình: “Nào nào, Đường tiên sinh, tôi giới thiệu cho cậu một chút.”
“Vị này là tổng giám đốc của đầu tư VC (đầu tư mạo hiểm) Thiên Thành, Nhậm Thành Minh!”
“Vị này là phó tổng của hội vốn mạo hiểm Đạt Thắng, Hà Tiểu Quang!”
“Hai nhà này đều là người đầu tư và cũng là cổ đông của thương mại Nghiễm Nguyên chúng tôi.”
Tiếp đó, Lương Khải Văn lại kéo tay Đường Tụng, cười nói: “Vị này là Đường Tụng, Đường tiên sinh, trưởng bối là quản lý cấp cao trong tập đoàn Đường Tống.”
Nhậm Thành Minh hơn 40, đầu hơi hói, nghe vậy thì ngẩn người, sau đó châm trà cho Đường Tụng, thân thiện nói: “Đường tiên sinh, vậy chúng ta có duyên rồi. Tư bản Tĩnh Ngộ chính là cổ đông của Thiên Thành chúng tôi.”
Hà Tiểu Quang thì hờ hững chào hỏi một câu, cũng không nhiệt tình như người khác.
Hắn là đối tác của Đạt Thắng, tham dự vào điều hành và quản lý công ty.
Địa vị và tài phú cao hơn 2 người còn lại rất nhiều.
Đối mặt với một ‘phú nhị đại’, bảo trì lễ phép là được, không cần quá nhiệt tình.
Lương Khải Văn thì đang yên lặng đánh giá Đường Tụng.
So với một tháng trước, thay đổi quá nhiều.
Tư thế ngồi rất ưu nhã, rất đẹp.
Cũng không còn vẻ câu nệ như trước.
Đặc biệt là loại tự tin như gió nhẹ mây trôi trên người, rất có dáng vẻ của một nhân sĩ thành công.
Khí chất và khí thế đều khác xưa rất nhiều.
Nhưng điều này cũng là bình thường.
Con cháu của gia đình tầng lớp đó, sao có thể là một tên nhóc con.
Đường Tụng uống trà và trò chuyện với mấy người một lúc, thấy bầu không khí khá ổn, lúc này mới mở miệng hỏi.
“Lúc nãy tôi nghe thấy mấy vị nói đến đại hội vốn mạo hiểm, có tiện giới thiệu một chút không?”
Nhậm Thành Minh lập tức nói: “Đại hội vốn mạo hiểm lần này, đại khái là khoảng hạ tuần tháng mười, cử thành ở khu công nghiệp Yến Thành. Các xí nghiệp cần đầu tư bỏ vốn chủ yếu là công ty khoa học kỹ thuật.”
“Bao gồm: Công trình sinh vật, IT, truyền thông…”
“Đồng thời cũng mời các chuyên gia, các cơ cấu đầu tư và các công ty hàng đầu trong ngành đến tham dự. Thậm chí còn có các nhân vật trong giới chính trị xuất hiện, mấy đài truyền hình Tài Chính trong nước cũng sẽ tham gia và đưa tin.”
Đường Tụng nghe xong, cũng hiểu đại khái, cười nói: “Các xí nghiệp cần đầu tư bỏ vốn đang tìm đầu tư ở giai đoạn nào?”
“Chủ yếu là một ít xí nghiệp mới thành lập, tham dự chủ yếu là đầu tư thiên thần và đầu tư mạo hiểm. Nghe nói cũng có một hai quỹ đầu tư có tiếng đến tham dự. Đường tiên sinh có ý tham dự sao?”
Đường Tụng gật đầu một cái: “Trên tay tôi đang có một khoản tiền, muốn tìm một ít xí nghiệp có tiềm lực để đầu tư. Không biết mọi người có danh sách công ty tham dự hay không?”
Ba người nhất thời sáng mắt lên, cũng trở nên nghiêm túc.
Bạn có đều nhận ra Đường Tụng có ý tưởng thật, chứ không phải là giả vờ trước mặt họ.
Hà Tiểu Quang ngồi thẳng người, nói: “Trên điện thoại tôi có một phần, chúng ta add wechat, tôi sẽ gửi qua. Nếu có cơ hội, chúng ta có thể hợp tác, cùng kiếm tiền.”
Đường Tụng tự nhiên biết ‘hợp tác’ trong miệng đối phương là sao.
Nhà tư bản đầu tư cho xí nghiệp, nhìn trúng là tiềm lực và định giá của xí nghiệp. Còn xí nghiệp thì nhìn trúng tiền và tài nguyên của tư bản.
Chỉ cần Đường Tụng có thể điều động chút tài nguyên của tập đoàn Đường Tống, vậy hắn sẽ trở thành nhân vật quan trọng cấp một trong đại học đầu tư này.
Đối với những công ty mới lập nghiệp đang nóng lòng tìm kiếm con đường, quan hệ và thị trường, thì có thể nói là rất hấp dẫn.
Đường Tụng trầm ngâm một lát, giải thích: “Tôi tham dự với tư cách người đầu tư cá nhân, có hạn chế gì không?”
“Ồ?” Hà Tiểu Quang tỏ vẻ thất vọng: “Đương nhiên là không có hạn chế, tuy nhiên, đại đa số công ty có tiềm lực đều nhìn tài nguyên của nhà đầu tư, nhà đầu tư có thể mang lại cho họ cái gì. Ngoài trừ tiền, còn phải có quan hệ, con đường và tài nguyên.”
“Bọn họ không chỉ mưu cầu tiền đầu tư, mà cũng đang tìm chỗ dựa. Những xí nghiệp này cũng không quá tình nguyện khi tiếp nhận hành vi đầu tư cá nhân.”
Đường Tụng gật đầu một cái, những thứ này hắn đều hiểu, chẳng qua là bây giờ hắn không lấy được tài nguyên gì đáng nói mà thôi.
Nhậm Thành Minh cười nói: “Thật ra Đường tiên sinh có thể nhìn vòng đầu tư thiên thần, có một ít xí nghiệp ưu tú mới thành lập rất thiếu đầu tư trong giai đoạn đầu, nói không chừng có thể đào được vàng.”
“Ừm.” Đường Tụng cười đáp một tiếng, nhưng trong rất hiểu.
Những xí nghiệp có tiềm lực, hầu như đều được đầu tư thiên thần từ lâu rồi.
Có thể đi đến một bước này, đều đã được sàng lọc qua một lần.
Đại khái là không có tương lai gì.
Hắn lấy điện thoại ra, add wechat với hai người.
Rất nhanh đã nhận được danh sách do Hà Tiểu Quang gửi đến.
Đường Tụng cúi đầu quan sát, lại hỏi ba người về mấy vấn đề của đại hội.
Trong lòng cũng dần dần hiểu rõ, cũng yên tâm hơn.
Bắt đầu trao đổi với bọn họ về một số tâm đắc trong đầu tư.
Hắn có rất nhiều lý luận và tri thức.
Đương nhiên, tri thức của hắn chỉ nằm ở cấp độ lý thuyết, cần trải qua thực tiễn, sau vài lần sẽ thông hiểu những đạo lý trong đó.
Mỹ nữ đoan trang pha trà ở bên cạnh thỉnh thoảng lại nhìn trộm Đường Tụng, nhìn tư thế ngồi ưu nhã của hắn, hai mắt nàng liên lục sáng lên.
Người trẻ tuổi này, vừa nhìn đã biết xuất thân bất phàm.
…
Tạm biệt ba người, Đường Tụng ngồi lên xe, nhìn đồng hồ.
8:30 tối.
Là thời điểm gặt hái thành quả của nhiệm vụ ‘khảo nghiệm của nam thần’.
Lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
Bởi vì hắn bế quan 1 tuần, nên mấy cầu thủ cũng không dám quấy rầy hắn.
Rất ít khi nhắn tin.
Suy nghĩ một chút, vẫn đăng một bài lên vòng bạn bè: “Đã xuất quan.”
Tựa vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.
Tinh tinh…
Trình Nhạc Nhạc: “Đường Tụng, em có một món quà tặng anh.”
Đường Tụng cười một tiếng, Nhạc Nhạc rất tích cực nha.
Vậy tối nay em có phúc rồi, dù sao cũng tích nhiều ngày như vậy.
Lo lắng duy nhất là nàng có chịu nổi hay không.
Nếu thật sự không được, vậy chỉ có thể mời nàng ăn ‘tiệc’.
Nghĩ đến đây, hắn khởi động xe.
Chiếc Porsche chạy thẳng đến Bắc Thành Hoa Viên.