Tiểu khu Phú Thủy Gia Viên.
Một chiếc xe trắng chậm rãi tiến vào.
Đây là tiểu khu kiểu tập thể ngày xưa, tòa nhà hơi cũ kỹ.
Vị trí tương đối lệch, nằm khá xa trung tâm.
Hoàn cảnh trong tiểu khu rất kém cỏi, ven đường đầy xe riêng và xe điện.
Đường Tụng tiến vào trong tiểu khu cũng không cần đăng ký.
Có thể thấy quản lý và an ninh khá loạn.
Dừng xe dưới lầu, Đường Tụng gọi điện cho Trầm Ngọc Đình: ‘Xin chào, tôi đã đến dưới lầu.”
“A a, được rồi, xin chờ một chút, tôi xuống ngay.”
Bên kia truyền đến vài âm thanh luống cuống tay chân, sau đó cúp mắt.
Chờ vài phút, một bóng người hơi quen thuộc xuất hiện.
Nàng kéo rương hành lý, sắc mặt đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi.
Nhìn thấy Đường Tụng đội mũ đeo kính đứng phía trước, rõ ràng là hơi ngẩn người.
Trong não bắt đầu nhớ lại cảnh tượng gặp phải hắn.
Ký ức của nàng hơi mơ hồ, chỉ có thể nhớ lại vài hình ảnh, nhìn bề ngoài có vẻ là đúng.
Là soái ca kia, không sai.
Nhìn chiếc xe màu trắng phía sau hắn, nhất thời vui vẻ.
Nhìn qua có thể để rất nhiều đồ.
Trầm Ngọc Đình vén tóc mai, cười nói: “Làm phiền anh đi một chuyến rồi, rất cảm ơn.”
“Không sao.” Đường Tụng cười xấu hổ, tiến lên vài bước, nhận rương hành lý trong tay đối phương.
Một tay xốc lên, mở cốp sau, bỏ vào trong xe.
“Anh khỏe thật.” Trầm Ngọc Đình che miệng kinh ngạc nói.
Rương hành lý này rất to và nặng, nàng kéo từ tầng 4 xuống mà đã sắp mệt chết, đối phương lại nhấc rất nhẹ nhàng.
“Cũng được.” Đường Tụng có vẻ hơi ngại ngùng.
Quay người, nhìn Trầm Ngọc Đình mặc áo sơ mi, váy màu đen.
Hắn lại nhớ đến thư ký Kim trong game.
Khí chất, tướng mạo và cách ăn mặc của hai người quả thực hơi tương tự, mỗi lần nhìn thấy đều không nhịn được xúc động.
Nhưng hình tượng của hắn bây giờ là ‘không biết nói chuyện, không giỏi xã giao, lương thiện mà ôn nhu’.
Đương nhiên phải khắc chế một chút.
Hắn tiến lên trước, nhỏ giọng nói: “Có … có phải là vẫn còn đồ không? Để tôi đi lên mang xuống cùng cho, như vậy có thể nhanh hơn.”
Trầm Ngọc Đình nhìn thanh niên hơi thẹn thùng ở trước mắt, gật đầu nói: “Vậy thì vất vả rồi! Đúng là hơi nặng thật.”
hai người đi lên theo cầu thang cũ nát.
Đường Tụng đi ở phía sau, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bờ mông bị váy bao phủ của nàng.
Trong đầu lại nhớ lại dáng người của thư ký Kim trong game.
So với nàng, dáng người của thư ký Kim còn đẹp hơn.
Dù sao cũng là hình tượng hoàn mỹ trong lòng hắn, tất cả phương diện đều không có chỗ chê.
Mở cánh cửa chống trộm kiểu cũ, hai người tiến vào phòng.
Cửa chính vẫn mở từ trước.
Trầm Ngọc Đình đi vào phòng ngủ, chỉ vào một hộp giấy trên đất: “Hai thùng này rất nặng, bên trong là sách, cần…”
Còn chưa nói hết, Đường Tụng trực tiếp tiến lên, ôm cả 2 thùng giấy lên.
“Tôi bỏ vào xe trước.” Nói xong, liền cất bước đi xuống dưới lầu.
Hình tượng thanh niên ấm áp, trầm mặc ít nói đã hình thành.
Thân thể hắn cao to, lại trải qua nhiều lần ưu hóa.
Động tác của hắn ung dung thoải mái, thậm chí còn có thể duy trì hiệu quả của ‘sách huấn luyện’.
Trầm Ngọc Đình nhìn bóng lưng nhẹ như mây gió của Đường Tụng.
Nàng lại hơi sững sờ.
Hai cái thùng này cộng lại, phải gần 50 kg!
Anh chàng này khỏe vậy!
Sau đó, nàng vội vàng thu thập những thứ còn lại.
Một lúc sau, tiếng bước chân lại truyền đến.
Trầm Ngọc Đình quay đầu nhìn Đường Tụng đi lên, hơi xấu hổ nói: “Bên này còn một thùng sách, tôi vốn không định mang về, nhưng hình như xe của anh rất rộng, hay là…”
Nàng nói xong, bản thân cũng thấy đỏ mặt.
Nhiều đồ như vậy, không chỉ làm phiền người ta khuân hộ, còn tốn nhiều xăng hơn.
“Có thể.” Đường Tụng gật đầu, trực tiếp ôm thùng sách đi xuống dưới.
Trầm Ngọc Đình vác một balo nhỏ, cầm 2 cái túi nhỏ, nhắm mắt theo đuôi.
Trong mắt đã có chút cảm động.
Anh chàng này hơi ngại ngùng, không nói nhiều nhưng lại rất đáng tin, còn lấy giúp người làm niềm vui.
Đóng cốp sau lại, Đường Tụng đưa tay chỉ ghế phụ, ra hiệu đối phương lên xe.
Trầm Ngọc Đình cười, móc một bình nước trái cây ra, cười nói: “Đường Tụng, tôi gọi anh như vậy nhé? Anh vất vả rồi, uống nước đi.”
Đường Tụng gật đầu một cái, đang định thuận tay nhận lấy, lại nghĩ đến hình tượng của mình, vội vàng xua tay: “Không cần, tôi mang nước lọc rồi.”
“Cầm đi! Sau này chúng ta là bạn bè, không cần khách khí!” Trầm Ngọc Đình không nói hai lời, nhét chai nước vào tay hắn, sau đó mới chui vào ghế phụ.
Đường Tụng nhìn chai nước trong tay, cũng không nói gì.
Lên xe, thắt dây an toàn, trầm giọng nói: “Nếu không còn chuyện gì, chúng ta xuất phát.”
“Ừm, chúc chúng ta thuận buồm xuôi gió.” Trầm Ngọc Đình cười ngọt ngào, hai tay đặt trên váy.
Tiếp đó, màn sáng lại hiện lên trước mặt Đường Tụng.
Màn thứ hai.
“10:10 ngày 5 tháng 10 năm 2022, bạn hoàn thành nhiệm vụ ‘Mời’, thuận lợi tiếp xúc với nhân vật quan trọng trong phó bản này.”
“Tiếp theo, hai người cùng đi đến thành phố Ô Sơn.”
“Trên đường đi, mời cố gắng thu được hảo cảm của đối phương, lý giải tính cách, năng lực và hoàn cảnh trước mắt của đối phương, có lẽ bạn sẽ có thu hoạch.”
“Nhắc nhở: Xin đừng làm hỏng hình tượng.”
Màn sáng biến mất.
Đường Tụng phục hồi tinh thần, bật bản đồ lên, nói: “Hành trình khoảng 6 tiếng, có thể đến Ô Sơn trước khi trời tối.”
Trầm Ngọc Đình cười nói: “Hiện giờ là kỳ nghỉ quốc khánh, đường rất nhiều xe, chúng ta đi chậm một chút, vừa hay có thể thưởng thức phong cảnh ven đường.”
“Được.”
Trầm Ngọc Đình chia sẻ hình ảnh mình ngồi xe cho bạn bè trên wechat, báo bình an.
Lúc này mới yên tâm híp mắt lại, nghiêng người sang.
Nắng ấm ngày thu xuyên qua cành lá và cửa sổ, chiếu vào trên người nàng.
Chiếc xe trắng bắt đầu lăn bánh, rời khỏi tiểu khu Phú Thủy Gia Viên.