Công ty TNHH trang trí Thiên Thịnh tại Yến Thành.
Đổng Ngọc Ngôn lo lắng chờ đợi trong một phòng tiếp khách trên tầng 5: “Đã chờ hơn một tiếng rồi, sao còn không thèm lộ mặt.”
Đồng nghiệp Lý Nhịu thở dài: “Trời đất bao la, khách hàng lớn nhất. Cứ chờ thôi, đây cũng là thái độ bình thường. Trước đó tôi đã đến Thiên Thịnh rất nhiều lần, mỗi lần đều là đãi ngộ này.”
Nàng còn lớn hơn Đổng Ngọc Ngôn vài tuổi, nhưng bây giờ lại là một thủ hạ của đối phương.
Đối mặt với vị lãnh đạo không có chút kinh nghiệm tiêu thụ nào này, nàng khó tránh khỏi hơi khinh thường.
Đổng Ngọc Ngôn gật đầu, mặc dù nóng vội, nhưng mà còn chưa đến mức từ bỏ.
Vì cơ hội gặp mặt này, nàng đã cố gắng tận nửa tháng.
Lại chờ một lúc lâu.
Két… cửa phòng mà ra.
Hai người vội vàng đứng lên.
Đổng Ngọc Ngôn lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhiệt tình nói: “Giám đốc Lưu, ngài khỏe chứ, giải quyết xong rồi sao?”
Vào cửa là phó giám đốc mua hàng Lưu Thiên Thụy.
Khoảng 40 tuổi, hơi hói, tướng mạo coi như đoan chính.
Biểu cảm nghiêm túc, mặc áo sơ mi đeo cà vạt, nhìn qua rất có phong thái của lãnh đạo.
“Chúng ta ngồi xuống rồi nói.” Lưu Thiên Thụy ngồi xuống.
Hắn liếc nhìn hai cô gái trẻ tuổi trước mắt, cuối cùng tập trung lên người Đổng Ngọc Ngôn.
Đổng Ngọc Ngôn mặc váy và tất chân, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp.
Gương mặt xinh đẹp động lòng người, dáng người cũng rất đẹp.
Nếu hắn biết đối phương là một mỹ nữ như vậy, hắn chắc chắn sẽ đến từ lâu rồi.
Hai người ngồi thẳng người.
Lý Nhụy nhiệt tình cười nói: “Cảm ơn giám đốc Lưu đã dành cho chúng tôi chút thời gian, chắc ngài cũng hiểu mục đích của chúng tôi rồi.”
Lưu Thiên Thụy lại không để ý đến nàng, trái lại đưa mắt nhìn vào Đổng Ngọc Ngôn ở bên cạnh, hứng thú hỏi: “Vị này là?”
Đổng Ngọc Ngôn cười nói: “Chào ngài, tôi là Đổng Ngọc Ngôn, tổ trưởng tổ 5 phòng tiêu thụ, ngài gọi tôi Tiểu Đổng là được.”
Lưu Thiên Thụy lạnh nhạt gật đầu: “Tiểu Đổng, bên tôi đang hợp tác với hai công ty vận chuyển, Hoa Vũ các cô có ưu thế gì không? Cho tôi lý do để đổi đồng bạn hợp tác.”
Đổng Ngọc Ngôn vội vàng lấy tài liệu ra rồi đưa qua.
Nhiệt tình giới thiệu: “Hoa Vũ chúng tôi là công ty hậu cần kiểu mới, có phần mềm hậu cần tự khai phát. Công ty chủ đánh kỹ thuật số hóa, an toàn, đúng giờ…”
“Chúng tôi cắm rễ ở Yến Thành là dựa vào ưu thế tuyến đường và hiệu suất vận hành, cộng chất lượng phục vụ…”
“Dừng lại dừng lại!” Lưu Thiên Thụy đưa tay ngắt lời: “Những thứ này tôi nghe chán rồi, tôi thấy đơn giá của các cô cũng không có quá nhiều ưu thế so với công ty khác.”
Đổng Ngọc Ngôn yên lặng một lát, nói: “Nếu như đơn hàng vượt qua 10 triệu một năm, chúng tôi có thể giảm thêm 3%. Ngoài ra, chúng tôi có thể cung cấp phần mềm phục vụ riêng cho quý công ty, có thể đảm bảo…”
Lưu Thiên Thụy híp mắt trên ghế, yên tĩnh nghe nàng nói, thỉnh thoảng lại gật đầu.
Một lúc sau, hắn giơ tay nhìn đồng hồ, đứng lên nói: “Đi thôi, đến giờ cơm trưa rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Hai người vội vàng đứng dậy.
“Vâng vâng, để tôi gọi điện đặt bàn trước.” Lý Nhụy nở nụ cười vui vẻ, đây là có hi vọng nha.
Lưu Thiên Thụy lại khoát tay, chỉ vào Đổng Ngọc Ngôn nói: “Tôi và Tiểu Đổng đi ăn riêng là được, cô cứ về trước đi.”
Đổng Ngọc Ngôn cứng lại, vội vàng nói: “Giám đốc Lưu, Lý Nhụy là nòng cốt của tổ tiêu thụ chúng tôi, trước đó vẫn luôn tiếp xúc với quy công ty, rất hiểu về lần hợp tác này, để cô ấy đi cùng thì tốt hơn.”
Lưu Thiên Thụy ngẩn người, cười nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra mình còn chút việc, hay là để lần sau đi?”
Lý Nhụy vội vàng nói: “Đừng mà, ngài cứ nói chuyện với tổ trưởng của chúng tôi trước, nếu có chỗ nào không hiểu thì có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”
Nói xong còn nháy mắt ra hiệu với Đổng Ngọc Ngôn.
Đổng Ngọc Ngôn do dự một chút, bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
…
Đường Tụng ngồi trong thư phòng, nghiêm túc đọc tài liệu do phòng thị trường gửi đến.
7 cửa hàng mới, phỏng đoán cẩn thận cũng cần 20 triệu.
Nhìn số dư của mình, 11.900.000 NDT.
60 kg vàng, giá trị 23.580.000 NDT.
Hoàn toàn đủ, hơn nữa còn dư dả, không cần phải phát sầu.
Nếu như hoàn thành nhiệm vụ ‘ghề ban giám đốc’, sẽ có thêm 5 triệu tiền vận doanh.
Đáng tiếc là Bảo Nguyệt đã đề phòng hắn, muốn chiêu mộ đối phương vào đội bóng là còn cần một thời gian.
Đúng lúc này, âm thanh nhắc nhở vang lên.
“Keng, Thương Thành đã có vật phẩm mới, mời tự kiểm tra.”
Đường Tụng sững sờ, xem ra là hệ thống trợ giúp rồi.
Mở Thương Thành.
Trên kệ hàng có thêm ba vật phẩm lấp lánh.
Kiểm tra một phen.
Thẻ tạo nhiệm vụ: Sau khi sử dụng sẽ căn cứ cảnh ngộ và hoàn cảnh chung quanh của túc chủ để tạo ra một nhiệm vụ phụ, giá bán 500.000.
Giá rẻ, không cần do dự, trực tiếp mua luôn.
Đến giờ hắn đã tích được 3 tấm.
Bởi vì vẫn luôn có nhiệm vụ trong người, Đường Tụng chưa sử dụng nó.
Thẻ chiêu mộ nhân vật: Sau khi sử dụng, có thể chiêu mộ mục tiêu thành nhân vật trò chơi, không hạn chế nam nữ, lần sử dụng 1/1, giá bán 10 triệu.
Chú 1: Cần mục tiêu đồng ý, hệ thống tự động lựa chọn con đường phát triển tốt nhất cho mục tiêu.
Chú 2: Mục tiêu phải có độ trưởng thành lớn hơn 80, nếu không sẽ thất bại, tấm thẻ hết hiệu lực.
Quả nhiên là hệ thống trợ giúp.
Giá cả rất đắt, có thể nói là vật phẩm đắt nhất từng xuất hiện.
Nhưng hắn cho là đáng giá.
Đường Tụng lập tức mua luôn.
Số dư chỉ còn lại hơn 1 triệu, Đường Tụng thấy hơi đau lòng.
Nhưng cũng may, hắn còn số vàng trị giá hơn 20 triệu, cũng đủ để công ty phát triển.
Tất chân của thư ký Kim: Tất chân nguyên vị của thư ký Kim, chất lượng cực giai, do thư ký Kim tự gửi đến, có thể chọn màu sắc, kiểu dáng… đóng gói chân không đảm bảo giữ nguyên mùi vị, giao hàng bí ẩn đảm bảo tính riêng tư, giá bán 12 triệu.
Chú: Có lẽ nên nhét cài tất chân này vào miệng tên đó, để tên đó không nên quên hứa hẹn với mình.
Nhìn miêu tả, Đường Tụng mừng như điên.
Nhìn giá bán, Đường Tụng liền thống mạ.
Một đôi tất chân mà thôi, cho rằng hắn rất thèm sao?
Với lại, đây rõ ràng là thư ký Kim chủ động đưa đến, hệ thống là trung gian mà lại lấy tiền của hắn.
Nếu như hắn mua thật.
Hệ thống đại khái là sẽ lấy danh nghĩa của hắn để gửi tin cho thư ký Kim, sau đó đưa ra yêu cầu này.
Với độ hảo cảm của thư ký Kim, nàng chắc chắn sẽ không từ chối.
Tuy nhiên, điều này sẽ làm hỏng hình tượng cao lớn của hắn trong lòng thư ký Kim.
Nghĩ đến đây, Đường Tụng mở app ngân hàng, lập tức bán vàng.
Số dư: 24.980.000 NDT.
Mua luôn.
Số dư: 12.980.000 NDT.
“Keng, chúc mừng túc chủ nhận được ‘Tất chân của thư ký Kim’, vật phẩm đang được chuyển đến.”
Tiền chính là để tiêu xài nha.
Dù sao một cái mũ lưỡi trai của Tô Ngư cũng bán 2 triệu rồi.