Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 256 - Chương 256: Quán Bar Missho

Chương 256: Quán bar MissHo Chương 256: Quán bar MissHo

Lại hưng phấn một lúc, Đường Tụng mới trở về thư phòng.

Đang định tiếp tục làm việc.

Tinh… âm báo wechat lại vang lên.

Hôm nay bận thật.

Mở ra xem, lại thấy hơi kinh ngạc.

Đổng Ngọc Ngôn: “Đường Tụng.”

Đường Tụng: “Sao thế?”

Đổng Ngọc Ngôn: “Em nhớ anh, rất nhớ anh, em muốn ôm anh, muốn hôn anh.”

Đổng Ngọc Ngôn: “Em muốn học tập ma pháp mới, khi nào anh về dạy em? Gần đây em vẫn chăm chỉ luyện tập, không biết có thể kiên trì 2 phút đồng hồ trên tay sư phụ ngài không?”

Đường Tụng nhíu mày, trả lời: “Chờ anh về Yến Thành.”

Hắn coi như là hiểu Đổng Ngọc Ngôn.

Mặc dù nàng nói vài câu trêu ghẹo như muốn che giấu cái gì, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được cảm xúc của đối phương không đúng lắm.

Suy tư một chút, hắn gửi tin nhắn cho Từ TÌnh: “Gần đây Ngọc Ngôn gặp khó khăn gì đúng không?”

Một lát sau, Từ Tình trả lời: “Gần đây Ngọc Ngôn bận đến chân không chạm đất, mỗi ngày tăng ca, nhưng công việc lại không quá thuận lợi. Dù sao trước khi Ngọc Ngôn cũng ở phòng khai phát, bây giờ sang phòng tiêu thụ, ít nhiều gì cũng có chút khó khăn.”

Thấy câu trả lời này, Đường Tụng thở phào, nếu như vậy thì chỉ là một vấn đề nhỏ thôi.

Hơn 7 giờ tối, ngoài cao ốc tổng bộ Weibo.

Liễu Bảo Nguyệt leo lên xe đồng nghiệp.

Lần này, tính cả nàng thì có tổng cộng 11 người cùng đi.

Tất cả đều là đồng nghiệp có quan hệ không tệ lắm.

Rất nhanh, ba chiếc xe đã xuất phát đến quán bar MissHo.

Trên đường, một đồng nghiệp còn khuyên nàng.

“Bảo Nguyệt, gọi bạn trai qua luôn đi, để mọi người làm quen một chút nha.”

“Đúng vậy, đừng sợ, bọn tôi không ăn bạn trai cô đâu.”

Liễu Bảo Nguyệt xua tay nói: “Không cần, hôm nay đều là đồng nghiệp anh ấy đến cũng xấu hổ.”

Lưu Sương đang lái xe nghe vậy thì cười nói: “Hay là tôi cũng gọi bạn trai qua? Cho bạn trai cô có bạn.”

“Quên đi thôi, anh ấy hơi xấu hổ, đối mặt với nhiều người lạ sẽ ngại, vẫn là thôi đi.”

Trong ấn tượng của Liễu Bảo Nguyệt, Đường Tụng rất ghét loại xã giao với người xa lạ này, trước kia đến Đế Đô, bảo hắn đi ăn cơm với bạn mình mà hắn đều từ chối.

Nhất là hôm nay lại hẹn ở quán bar, sợ Đường Tụng không thích ứng được, cho nên mới không để hắn đến.

Nhưng nhớ đến hành động tối hôm qua của hắn, nàng lập tức thở phì phò.

Một tên nhóc từng ngại ngùng xấu hổ như vậy, chớp mắt một cái đã biến thành…

“A, lại còn thẹn thùng à, vậy thì lại càng thú vị.”

“Bảo Nguyệt giấu lâu như vậy, bảo đảm là một soái ca nha.”

“Khẳng định rồi, Bảo Nguyệt ngực to lại đáng yêu như vậy, bạn trai chắc chắn không kém.”

Liễu Bảo Nguyệt thuận miệng nói: “Anh ấy chỉ là một người bình thường không có gì lạ thôi.”

Bầu không khí trong xe rất vui vẻ.

Tại Đế Đô, chuyển công ty ăn máng khác là chuyện rất phổ biến.

Tất cả mọi người đều lăn lộn trong ngành này, nói không chừng sau này có ngày còn trở thành đồng nghiệp, thậm chí là lãnh đạo.

Nên sẽ không ai ngu đến mức nói lời ác độc và đắc tội với đối phương.

Cho dù là quản lý của bọn họ, trước khi tan làm cũng đã chủ động chúc phúc cho Liễu Bảo Nguyệt.

Xuống xe, mọi người tụ tập trước cửa quán bar.

Quán bar MissHo lấy nhạc nhẹ làm chủ, khá là yên tĩnh.

Không có nhạc disco hoặc các cô gái nhảy nóng bỏng.

Rất thích hợp để bạn bè trò chuyện, câu thông tình thảm, ca hát tâm sự.

Là một hình thức xã giao được giới trẻ ngày nay rất thích.

Bọn họ đều là người làm việc ở công ty lớn, tiền lương tương đối khá, cũng rất ưa thích cảm giác này.

Đi qua cánh cửa đặc biệt màu đỏ, trước mặt là một hành lang uốn lợn.

Hai bên hành lang có rất nhiều áp phích phim ảnh.

Mỗi một cái tên đều rất quen thuộc.

“Thoát khỏi Shawshank”, “Bá Vương Biệt Cơ”…

Khung hình tràn đầy dấu vết tuế nguyệt, rất có mùi vị.

Đi vào trong thính đường rộng rãi.

Phong cách phục cổ đập vào mặt.

Vật trang trí, bàn ghế, kệ hàng… tất cả đều có một loại cảm giác niên đại, năm tháng.

Mặc dù nhìn qua hơi thô sơ, nhưng nếu như nhìn kỹ lại, thì có thể phát hiện ra các thiết kế tinh tế bên trong.

Trong không khí là hương rượu nhàn nhạt phiêu tán, âm nhạc nhẹ nhàng.

Phối hợp với ánh đèn, có một loại ảo giác như rơi vào thời không khác.

Dưới sự dẫn đường của nhân viên, bọn họ ngồi xuống một chiếc bàn.

Vừa trò chuyện trời đất vừa chọn đồ ăn uống.

Rất nhanh, rượu đã được mang lên.

Liễu Bảo Nguyệt tửu lượng không tốt lắm, chỉ chọn một ly cocktail Mojito có nồng độ cồn thấp.

Loại rượu này chỉ khoảng 10 độ, ngẫu nhiên uống một ly cũng sẽ không say.

Cũng có nữ đồng nghiệp thích uống rượu, gọi long island iced tea.

Hạng Dương là nhân viên lâu năm nhất có mặt tại đây, liền dẫn đầu: “Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, chúc Bảo Nguyệt của chúng ta tiền đồ như gấm, làm việc thuận lợi, thuận buồm xuôi gió.”

Tất cả mọi người đều cầm rượu lên.

Sau đó tiếng thủy tinh va chạm vang lên.

Mỗi người đều uống một ngụm.

Mặt Liễu Bảo Nguyệt hiện lên một vệt đỏ ửng, nhìn như thoa một tầng phấn hồng, rất đáng yêu.

Nàng lộ ra vẻ hơi kích động, đứng lên cười nói: “Cảm ơn mọi người đã chiếu cố và bao dung trong khoảng thời gian này, rất vui vẻ khi được làm bạn với mọi người, cũng chúc mọi người thuận buồm xuôi gió, giang hồ gặp lại!”

Nàng nói xong, lại uống một hớp to.

Bầu không khí càng nhiệt liệt hơn, giữa đồng nghiệp với nhau, tự nhiên không thiếu chủ đề.

Trò chuyện công việc, lãnh đạo, sinh hoạt…

Một lúc sau, trên sân khấu giữa quán bar.

Một ông chú đẹp trai mặc áo da thời thượng đi lên sân khấu.

Hắn giữ lại bộ râu quai nón hơn hơi thô kệch, nói chuyện lại rất có từ tính: “Đêm nay vẫn là bạn cũ của chúng ta, Doshow là một dàn nhạc bao dung, sáng tạo, thành viên đến từ các nơi trên thế giới…”

Lưu Sương là khách quen của nơi này, nàng cười chỉ vào ông chú đẹp trai trên sân khẩu: “Vị kia là ông chủ nơi này, Lâm Thiếu Hằng. Nghe nói cực kỳ giàu có, quen biết không ít lãnh đạo của các công ty lớn, rất nhiều minh tinh và nghệ sĩ. Quyền tài sản của quán bar này cũng là của người ta, mở tiệm chỉ để có nơi uống rượu và chơi nhạc với bạn bè thôi.”

Nghe vậy, đám đồng nghiệp đều nhìn lên sân khấu với vẻ phức tạp.

Loại nhân vật đẳng cấp này, bọn họ chỉ có thể ngước nhìn và hâm mộ.

Rất nhanh, 5 thành viên của dàn nhạc đã đi lên sân khấu.

Lâm Thiếu Hằng cũng không xuống sân, mà còn tiếp nhận micro, ra hiệu mấy người bắt đầu.

Bài hát chính là ‘Phố cũ’ của Lý Vinh Hạo.

Giọng hát của hắn rất có từ tính, kỹ xảo cũng rất tốt.

Cộng thêm dàn nhạc sau lưng, hiệu quả rất đáng khen.

Lưu Sương ngạc nhiên nói: “Vị này cũng từng tổ chức ban nhạc khi còn trẻ, nhưng anh ta rất ít khi lên sân biểu diễn, hôm nay chắc là có khách hàng quan trọng nào đó, chúng ta may mắn đấy.”

Đám người nghe vậy thì hơi vui vẻ.

Lại cụng ly với nhau, yên lặng thưởng thức.

Ánh đèn vàng ấm lờ mờ và hương vị của âm nhạc.

Một loại men say và cảm giác không màng danh lợi quanh quẩn trong lòng.

Rất nhanh, bài hát đã kết thúc.

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Lâm Thiếu Hằng đi xuống sân khấu, dừng lại trước một hàng ghế dài.

Hắn cười nháy mắt với người đàn ông trước mặt, nói: “Thu Đông, tôi hắn cũng không tệ chứ? Anh đến tôi mới hát đấy, chứ người khác thì còn lâu.”

Đối diện hắn chính là một người đàn ông anh tuấn khoảng 35 tuổi.

Mang theo biểu cảm nghiêm túc, mặc âu phục nhàn nhã.

Mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, lộ ra vẻ thành thục và lạnh lùng, khí chất xuất chúng.

Bình Luận (0)
Comment