Sáng sớm, Đường Tụng ngồi dậy từ trên giường.
Đồng hồ sinh học tốt đẹp khiến tinh thần hắn vô cùng phấn chấn và thoải mái.
Tí tách tí tách…
Gió thu cuốn lấy hạt mưa vỗ lên cửa sổ, thỉnh thoảng còn có vài tiếng sấm nhỏ.
Kế hoạch rèn luyện buổi sáng đã đi tong.
Đường Tụng phóng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy sắc trời u ám, mây đen giăng kín.
Cơn mưa thu bất ngờ đã bao phủ toàn bộ Đế Đô.
Lấy điện thoại ra xem, có thêm mấy tin nhắn chưa đọc.
Trương Linh Linh: Hai video đã xong, anh xem thử đi, có chỗ nào không vừa ý thì tôi sẽ sửa lại.
Phía dưới là 2 video ngắn.
Thời gian gửi là 12 giờ đêm.
Xem ra là nàng lại thức muộn để làm.
Hai đoạn video hắn gửi rất dài, trong đó có rất nhiều hình ảnh vô dụng.
Muốn biên thập thành 1 video ngắn, là một chuyện rất tốn thời gian.
Đường Tụng mở ra xem, cả 2 video đều rất hoàn chỉnh, hiệu quả và tiết tấu đều rất ok, âm nhạc cũng rất thoải mái.
Hiển nhiên là nàng rất có tâm.
Đường Tụng trả lời: “Cảm ơn, chờ tôi về Yến Thành sẽ mời cô ăn cơm.”
Để điện thoại xuống.
Đường Tụng ngồi trước cửa sổ, yên tĩnh thưởng thức cảnh mưa ngày thu.
Trong đầu đang tự hỏi về kế hoạch phát triển của văn hóa Đường Trình, và mấy nhiệm vụ trước mắt.
Bầu trời dần dần được thắp sáng, mưa cũng nhỏ dần.
Đường Tụng sờ bụng, sinh hoạt và làm việc nghỉ ngơi có quy luật, đang nhắc nhở hắn đi ăn sáng.
Nhìn thời gian, đã gần 8 giờ.
Đường Tụng đứng lên, đi về phía phòng ngủ chính.
Cốc cốc cốc…
Cốc cốc cốc…
Gõ cửa mấy lần, tiếng bước chân mới vang lên.
Cạnh… cửa phòng xuất hiện một khe nhỏ.
Xuyên qua khe hở, Đường Tụng thấy được một khuôn mặt hơi mơ hồ.
Liễu Bảo Nguyệt đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cả người có hơi mơ hồ.
Mái tóc xõa tung, nhìn rất đáng yêu.
Đường Tụng đưa tay giữ khe hở, lại từ từ mở ra.
Lúc này mới nhìn thấy ‘tâm hồn’ rộng lớn dưới lớp áo thu của nàng.
Mọi người đều biết, không thể mặc áo lót khi ngủ, nếu không sẽ rất khó chịu.
Cho nên hắn lập tức cảm nhận được trạng thái chân không của Liễu Bảo Nguyệt.
“Em thôi việc rồi, không thể để em ngủ một lát sao…” Liễu Bảo Nguyệt vừa ngáp vừa nỉ non.
Đôi mắt giống như không thể mở nổi.
So với đêm qua, nàng đã mất đi lòng phòng bị, cảnh giác, lại có thêm chút hồn nhiên, không muốn xa rời.
Đường Tụng lập tức ý thức được cái gì.
Trong mất tri bất giác, khe hở càng ngày càng rộng.
Hắn nhanh chóng lẻn vào trong: “Đi ăn sáng đi, chúng ta ra ngoài ăn.”
“Đều tại anh làm em tức không ngủ được, đêm qua mất ngủ đến tận 2 giờ sáng.” Nói đến chuyện này, Liễu Bảo Nguyệt lại hơi tỉnh táo lại, nhíu mũi ngọc tinh xảo, ra vẻ hung ác nói: “Còn nữa, sau này không cho phép đi vào phòng của em.”
Nhưng hoàn toàn không có vẻ dữ dằn, mà giống như một con mèo còn đang nũng nịu hơn.
Mặt nàng hơi có chút thịt thịt lại nhu hòa, hoàn toàn không có cảm giác sắc bén và tính xâm lược.
Đây hoàn toàn là một gương mặt của loli, nhìn từ góc độ nào cũng thấy rất đáng yêu.
Phối hợp thêm trạng thái chân không, tròn trịa và cao vút, cảm giác tương phản rất hấp dẫn.
Sáng sớm mùa thu, cho dù vẫn đang mưa lạnh, nhưng Đường Tụng vẫn thấy rất nóng.
Hắn tiến lên một bước, ôm chặt lấy nàng.
Tay trái ôm eo nàng, tay phải thì không biết đặt vào đâu.
Bờ môi bao trùm cánh môi nàng, trải nghiệm cảm giác thỏa mãn của giây phút này.
Liễu Bảo Nguyệt vẫn hơi mơ hồ nên phản ứng khá chậm, lập tức mất phương hướng trong nụ hôn này.
Đôi mắt nheo lại của nàng nhìn thấy sống mũi cao thẳng kia.
“Thật là đẹp.” Liễu Bảo Nguyệt âm thầm cảm thán một câu.
Trong mắt nàng, Đường Tụng rất hoàn mỹ, hoàn toàn là ‘tây thi trong mắt người tình’.
Giờ phút này, nàng đã có chút say mê, giống như đang nằm mơ.
Nhịn không được mà ôm lấy cổ hắn.
Một lúc sau, Liễu Bảo Nguyệt giống như đã tỉnh táo lại, ý thức được đây không phải nằm mơ.
Nàng đang định cắn hắn, nhưng lại nhớ đến vết thương ngày hôm qua, thật sự là không nỡ, nên chỉ dùng sức đẩy hắn ra.
Đường Tụng lưu luyến không rời, nhưng vẫn chủ động thả nàng ra.
“Anh… anh… anh…” Liễu Bảo Nguyệt che ngực, đôi mắt trợn tròn vo, đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cảm giác được nhiệt độ còn sót lại nơi tim, trong mắt lại có sương mù tụ tập.
“Anh sai rồi, vừa rồi hơi nóng, lần sau nhất định sẽ báo cáo trước với em.” Đường Tụng vội vàng chuyển đề tài: “Muộn rồi, chúng ta đi ăn sáng thôi. Gần đây có một hàng bánh bao rất ngon, chắc chắn em sẽ thích. Em còn nhớ cửa hàng bánh bao đối diện trường chúng ta không? Mùi vị ở đây rất giống nơi đó.”
Liễu Bảo Nguyệt nhướng mày, đá lên chân hắn một, rồi thở phì phì đi vào phòng vệ sinh.
Đường Tụng nhìn bóng lưng của nàng, lại mỉm cười.
Có rất nhiều thứ là không thể che giấu, ví dụ như tình cảm của Liễu Bảo Nguyệt với hắn.
…
Dưới chiếc ô đen, hai người đi ra ngoài tiểu khu.
Liễu Bảo Nguyệt giống như còn đang tức giận, nàng đứng cách hắn rất xa, tận mép ô.
Đường Tụng nhìn bả vai ướt vì mưa của nàng, lại thấy hơi đau lòng.
Cơn mưa thu làm nhiệt độ hạ thấp hơn.
Hắn duỗi tay ôm chặt bả vai nàng, lại đưa ô về phía nàng.
Liễu Bảo Nguyệt lắc lắc người, tức giận nói: “Không cần anh lo, anh là lưu manh, sáng sớm đã động tay động chân với em. Em cảnh báo anh, nếu anh còn như vậy thì em sẽ mách dì.”
Đường Tụng cúi đầu nhìn nàng, chân thành nói: “Anh rất yêu em, cho nên không nhịn được.”
Liễu Bảo Nguyệt bị đôi mắt đen như mực kia nhìn vào, nghe lời tâm tình của hắn, lại nhịn không được mà rùng mình.
Ngoài miệng vẫn ra vẻ ghét bỏ: “Chắc là anh yêu tất chân của nữ thư ký kia hơn nhỉ? Em vẫn nhớ biểu cảm của anh hèn mọn thế nào đấy.”
Đường Tụng hơi cứng lại, xấu hổ nói: “Anh đã giải thích rồi mà, lúc đó đang suy nghĩ chuyện khác, chứ tuyệt đối không giống như em nghĩ.”
“Em không tin, anh đã biến thành hư hỏng, biến thái rồi.”
“Em phải tin anh.”
“Sau này em phải đề phòng nhiều hơn mới được.”
“Không cần như vậy mà?”
“Rất cần thiết.”
“Ăn sáng xong, chúng ta đi mua ít nguyên liệu nấu ăn, anh muốn ăn đồ em nấu, đã gần một năm rồi chưa được ăn.”
“Không làm cho anh, là anh mắc lỗi, phải là anh làm cơm cho em mới đúng!”
“Anh muốn ăn thịt kho tàu…”
“Thịt kho tàu hơi mất thời gian, đổi món khác.”
…
Bất tri bất giác, mưa lại trở nên nặng hạt hơn.
Hạt mưa nện xuống mặt đất, phát ra những âm thanh ‘lốp bốp’.
Không khí cũng trở nên mông lung.
Hai người vừa đi vừa cãi cọ.
Tựa như trở lại thời đại học sinh quen thuộc nhất.
Hai bóng người song song với nhau, từ từ biến mất trong màn mưa…