Cốc cốc cốc…
Cửa phòng mở ra, một cô gái khoảng hơn 30, rất có khí chất đi vào.
Đôi mắt rất có thần, trông rất thành thục và khôn khéo.
“Chào cô, rất hân hạnh khi được gặp, tôi là giám đốc nhân lực và tài nguyên Sử Thu Lệ, cô có thể gọi tôi là Helen.” Helen chủ động đưa tay ra bắt tay.
Thái độ rất nhiệt tình, không chút dị thường.
“Xin chào.” Trầm Ngọc Đình hơi co quắp khi phải đối mặt với một vị lãnh đạo và tinh anh trong công việc này.
Helen cười nói: “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi, ký hợp đồng xong, tôi sẽ giới thiệu cho cô về tình hình của công ty.”
“Được.” Trầm Ngọc Đình gật đầu, cầm hợp đồng lên xem.
Sau khi xác nhận không có vấn đề, nàng dùng sức ký tên mình xuống.
Quản lý! Lương cơ sở 30.000! Còn có tiền thưởng!
Loại đãi ngộ này, một sinh viên mới tốt nghiệp như nàng là rất khó từ chối.
Nàng cũng cảm giác như mình không ký hợp đồng lao động, mà là ký hợp đồng bán thân.
Tuy nhiên, vì trở thành cá trong một vùng biển với hắn.
Nàng cũng nguyện ý nỗ lực và cố gắng.
Cất hợp đồng đi, Helen bắt đầu giới thiệu.
“Công ty dù đang trong giai đoạn mới thành lập, nhưng tài chính đăng ký là 100 triệu, có một nguyên một tầng làm việc tại cao ốc Nguyệt Thành này.”
“Trước mắt, công ty đang kiến thiết một mắt xích quán cà phê…”
“Phòng marketing chủ yếu phụ trách marketing và mở rộng…”
Tiếp theo, Helen lại nói đến phúc lợi và đãi ngộ của công ty.
Trầm Ngọc Đình càng nghe, hai mắt càng sáng.
Công bằng, trẻ trung, nhân tính…
Rất chính quy, có thể nói là tràn đầy hấp dẫn với nàng.
“Đi thôi, đi làm quen với các đồng nghiệp của cô, nhiệm vụ của phòng các cô còn phải chờ Đường tổng trở về mới có thể quyết định.” Helen nhiệt tình nói.
Trầm Ngọc Đình vội vàng đứng lên, hỏi: “Chị Helen, Đường tổng mà chị nói là Đường Tụng phải không?”
“Đương nhiên, Đường tổng là CEO của công ty, hai ngày nay sẽ trở về.” Helen thấy hơi kinh ngạc.
Hình như vị quản lý do Đường tổng đích thân chiêu mộ này, lại không quá hiểu Đường tổng.
Trầm Ngọc Đình gật đầu, cũng thở phào.
Helen nghĩ đến cái gì đó, lại bổ sung: “Đúng rồi, hai ngày nữa chúng ta sẽ tuyển dụng ở đại học Yến Thành. Chủ yếu là tuyển mộ nhân viên ở phòng marketing các cô, đến khi đó cô có thể tự chọn nhân viên mình muốn. Đường tổng rất tin tưởng cô, muốn cô tham gia vào chuyện này.”
Nghe thấy đại học Yến Thành, Trầm Ngọc Đình lại ngẩn người.
Nội tâm có chút cảm xúc không nói lên lời.
Đây là trường cũ của nàng, nàng đã trải qua 4 năm học tập vui sướng ở nơi này.
Cũng từng tham gia tuyển dụng ở đó.
Thì ra… bất tri bất giác đã qua một năm rồi sao?
Đến giờ nàng vẫn nhớ tình cảnh lúc đó.
Nhưng khi đó nàng là người đi phỏng vấn, người tìm việc, cố gắng tranh cướp cơ hội tại nơi người ta tấp nập đó.
Mà bây giờ, thân phận đã đảo điên.
Nàng sẽ lấy thân phận quản lý của một phòng ban, để phỏng vấn những vị đàn em kia.
Trong lúc nhất thời, lại bùi ngùi mãi không thôi.
…
“Vườn công nghệ cao Bác Vân được sáng lập vì mục tiêu phát triển và sáng tạo cái mới trong ngành khoa học kỹ thuật công kệ cao. Nơi này có thể gia tăng sức sáng tạo, sức cạnh tranh… Thông qua tài nguyên chung, cùng vượt qua các nan đề kỹ thuật, kéo theo các sản nghiệp tương quan phát triển. Từ đó thôi động và hình thành các sản nghiệp tụ tập lại…”
Lâm Bái vừa đi vừa giới thiệu cho Liễu Bảo Nguyệt.
Cũng không dám khinh thường người trẻ tuổi trong ban giám đốc này.
Liễu Bảo Nguyệt ngắm nhìn bốn phía, toàn bộ nơi này tựa như một vườn sinh thái xinh đẹp, khắp nơi đều có những phong cảnh và tạo hình độc đáo.
Nàng còn nhìn thấy sân bóng rổ, bể bơi, quán trà, quán cà phê, ngân hàng…
“Tòa nhà kia là văn phòng làm việc chính của Công Hiệt.” Lâm Bái dừng chân, cười nói.
Liễu Bảo Nguyệt cũng nhìn qua, liền thấy một tòa nhà 6 tầng, thời thượng mà ưu nhã.
Tòa nhà rất cao, chiếm diện tích rất rộng rãi.
Mỗi một tầng đều có một vòng ban công trắng bao quanh, phía trên trồng các loại hoa hoa cỏ cỏ, kết hợp với tường thủy tinh, tạo thành một loại xảo diệu đánh vào thị giác.
Phóng mắt nhìn qua, chỉ cảm thấy thời thượng, hiện đại, giản lược, lại tràn ngập sinh cơ.
“Đây chính là nơi mình sẽ làm việc sao? Thật là đẹp!”
Trong mắt Liễu Bảo Nguyệt tràn đầy vẻ hưng phấn và hoan hỉ, còn có một tia dã vọng.
Theo mấy người đến gần.
Cửa cảm ứng từ từ mở ra.
Đại sảnh thời thượng và sáng tỏ đập vào mắt.
Trong góc là một quán cà phê tự chọn.
Mấy thanh niên cầm máy tính đang đứng ở nơi đó, nhỏ giọng trao đổi bằng tiếng Anh.
Trong đó còn có 2 người nước ngoài.
Tiếp tục đi về phía trước, đi đến trước cổng quét thẻ.
Lâm Bái giải thích với Liễu Bảo Nguyệt: “Liễu tổng, công ty đang nghiên cứu những hạng mục có tính bí mật cực cao. Toàn bộ vườn sản nghiệp đều áp dụng kỹ thuật mặt người 3D + vân tay + giọng nói để phân biệt và mở khóa. Lát nữa tôi sẽ dẫn ngài đi đăng ký thông tin, bằng không thì không thể ra vào rất nhiều nơi. Tôi dẫn ngài đi làm thủ tục nhập chức và nhận vật phẩm cá nhân trước.”
Nói xong, liền đứng trước khu vực phân biệt khuôn mặt.
Cửa thủy tinh từ từ mở ra.
Hắn lễ phép làm một thủ thế mời.
Liễu Bảo Nguyệt cất bước đi vào trong.
Cửa thang máy từ từ mở ra, vách tường kim loại và mặt kính phản chiếu phía sau.
Nàng ăn mặc trang phục văn phòng đi ở phía trước, bốn nhân sĩ tinh anh có khí chất trầm ổn theo sát phía sau.
Khiến cho nàng trông vô cùng khí thế, trong lúc mơ hồ lại có cảm giác như đưa thân vào giới thượng lưu chân chính.
Nàng bỗng nhiên hiểu được, có lẽ… đây chính là ý nghĩa của phấn đấu.
Đi vào thang máy, Lâm Bái lại dùng vân tay để mở khóa.
Thang máy từ từ đi lên tầng 3.
Năm người lần lượt đi ra ngoài.
Lâm Bái dẫn Liễu Bảo Nguyệt vào trong một gian phòng rộng rãi, ba người khác thì không đi vào theo.
Hai người ngồi xuống ghế salon.
Lâm Bái lấy ra mấy phần văn kiện, đưa qua cho Liễu Bảo Nguyệt.
“Liễu tổng, đây là hợp đồng lao động và nghị định bổ nhiệm, ngài xem đi, nếu không có vấn đề thì lại ký tên.”
Liễu Bảo Nguyệt hơi khẩn trưởng, ngồi thẳng người nhận lấy văn kiện.
Đến hiện giờ, nàng vẫn không biết chức vị của mình là gì.
Mở hợp đồng lao động ra xem.
Ánh mắt ngừng lại ở nơi ghi chức vị.
Ngành công tác: Bộ vận doanh, cương vị: quản lý.
Lâm Bái giải thích nói: “Vị trí này là do Đường tổng an bài. Cô vừa đến công ty, còn cần làm quen với rất nhiều thứ. Theo tôi biết, lúc trước cô từng làm vận doanh ở Weibo. Cô có thể làm quen công ty ở vị trí mình quen thuộc nhất, từ từ hiểu rõ công ty, chuẩn bị sẵn sàng cho chức vị cao hơn.”
Nghe vậy, Liễu Bảo Nguyệt thấy rất ấm áp.
Nàng rất sợ công ty sẽ trực tiếp an bài cho nàng chức vị quá cao.
Với năng lực của nàng bây giờ, căn bản là không thể ứng phó.